Có Câu Chuyện Nào Ngược Tả Tơi Nhưng Vẫn Không Buông Xuống Được Không? - Chương 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:04:48
Lượt xem: 168

6.

Cả một đêm, tôi gần như không được ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lương Tiêu bị trợ lý gọi điện thoại đánh thức.

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại run run.

Hiếm khi tôi thấy anh ta không tức giận vì bị cắt ngang giấc ngủ.

Thay vào đó, anh ta ra khỏi giường, mặc quần áo ngay ngắn rồi nhờ tôi thắt cà vạt.

Khi anh ta ra ngoài, Đào Đào dặn anh đi đường cẩn thận bằng chất giọng trẻ con, rồi xin anh ta mua bánh trứng khi trở về.

Lương Tiêu cười đồng ý, rồi chuyển sự chú ý sang tôi.

"Cô Tưởng, nhiệt độ bên ngoài đang là 22 độ, em mặc áo len cổ lọ không thấy nóng sao?"

Trên cổ vẫn còn vết tích tối hôm qua.

Tôi ngượng ngùng quay mặt đi.

Lương Tiêu cười rộ lên, ngồi xổm xuống, véo má Đào Đào, sau đó đi ra khỏi cửa.

Sau khi Lương Tiêu rời đi, tôi tựa vào tường thở dốc.

Cảnh đêm qua trở nên sống động trong trí nhớ của tôi.

Nó gần như phá vỡ sự tỉnh táo của tôi.

Tôi chỉ có thể tự an ủi mình, không sao cả, chỉ cần có thể cứu được Lâm Tự là được.

Lúc này, Lương Đào Đào bỗng nắm lấy tay tôi, nói một cách ngây thơ. "Cô giáo Tưởng, cô định cưới bố con phải không? Cô sẽ làm mẹ mới của con ạ?"

Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo của con bé rồi nở một nụ cười nhạt.

"Nếu như có thể, cô chỉ muốn làm cô giáo của con thôi."

Chúng tôi trở lại phòng ngủ.

Đào Đào rủ tôi chơi đồ hàng cùng cô bé.

Sau khi chơi được một lúc thì bỗng có một cô gái trẻ xuất hiện ở cửa.

Bên vai cô ta choàng một chiếc khăn mỏng, mặc chiếc váy đỏ, lộng lẫy và sang chảnh.

Lương Đào Đào vội nhảy xuống giường, ngã vào lòng người phụ nữ. "Dì, sao dì lại ở đây?"

Người phụ nữ ngồi xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc của cô bé. "Đến giờ học lễ nghi của hôm nay rồi."

Đào Đào bĩu môi. "Con không thể không đi sao?"

Người phụ nữ dỗ dành. "Ngoan nào, chỉ 30 phút thôi, sẽ rất nhanh kết thúc. Dì mang búp bê Barbie yêu thích cho con nè. Sau khi con học xong, chúng ta sẽ cùng nhau chơi."

Cô bé miễn cưỡng đồng ý rồi được quản gia đưa đi.

Đôi mắt của người phụ nữ chuyển qua tôi.

Vì thấy tôi cũng là phụ nữ nên cô ta có rất nhiều ác cảm với tôi.

"Tôi tên là Tô Nhị*, dì của Đào Đào." (*苏惢: Tô Nhị, Nhị trong nhị hoa chứ không phải số 2. Nhị hoa là Cơ quan s.i.n.h d.ụ.c đực của hoa. =)))

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-cau-chuyen-nao-nguoc-ta-toi-nhung-van-khong-buong-xuong-duoc-khong/chuong-4.html.]

Tô Nhị lên tiếng trước, cằm hếch cao, ánh mắt nhìn tôi đầy sự khinh thường.

"Tuy rằng không biết cô dùng biện pháp gì để được ở lại đây nhưng tôi nói cho cô biết, anh Tiêu rất yêu thương Đào Đào. Tuyệt đối sẽ không tùy tiện tìm cho Đào Đào một người mẹ kế."

"Đừng dựa vào thân phận cô giáo của Đào Đào mà nghĩ những chuyện không nên nghĩ." Giọng điệu đầy cảnh cáo.

Cô ta thậm chí còn mở túi, yêu cầu tôi đưa ra một con số.

Vẻ mặt tôi hờ hững, "Tôi không cần tiền, nếu anh ta thật sự thả tôi đi, tôi còn phải cúi đầu cảm tạ ấy chứ."

Tô Nhị chế nhạo. "Cô Tưởng, đừng giả vờ kiêu ngạo trước mặt tôi. Trước đây không phải chưa từng có người như cô đâu, tôi chỉ sợ rằng cô sẽ phải chật vật để cố gắng bám trụ ở thành phố này sau khi anh Tiêu đuổi cô đi."

Nói xong, cô ta ra lệnh cho quản gia ném giường ra khỏi phòng ngủ của Lương Tiêu. Chỉ vì vừa rồi tôi ngồi trên đó cùng với Đào Đào.

Tô Nhị rõ ràng muốn khiến tôi lâm vào khó xử, xấu hổ. Nhưng tôi không quan tâm đến việc nhỏ này.

---------------

Buổi tối

Lương Tiêu quay trở về.

Tô Nhị đứng ở cửa ra vào, chu đáo cầm chiếc áo khoác anh đã cởi, rồi đi dép cho anh.

Lương Tiêu lớn lên dưới sự phục vụ của người khác nên không hề thấy lạ khi được có người hầu hạ như vậy.

Cũng không bởi vì cô ta là dì của Đào Đào mà ra vẻ khách sáo lịch sự.

Sau khi đổi dép lê, Tô Nhị đi theo Lương Tiêu và nói: "Anh Tiêu, món em nấu hôm nay đều là những món anh thích nhất, có cả thịt lợn chiên giòn và..."

Anh ta ngắt lời bằng một tiếng "Ờ", rồi đi thẳng đến ném cho tôi một bịch thuốc.

"Lát nữa uống thuốc vào, mặc nhiều như vậy cũng không sợ nóng c.h.ế.t à."

Cả người Tô Nhị cứng đờ lại, biểu cảm khuôn mặt cô ta trở nên vặn vẹo xấu xí.

Lương Tiêu trở về phòng ngủ thay quần áo, khi anh ta quay lại phòng ăn liền hỏi. "Tại sao giường của tôi lại bị thay đổi?"

Tô Nhị đang trộn cơm cho Đào Đào, nghe anh ta hỏi vậy liền cười giải thích. "Cô Tưởng vô tình làm bẩn giường. Em biết anh có thói quen ở sạch nên đã nhờ người thay nó."

Cánh tay đang kéo ghế của Lương Tiêu bỗng khựng lại, trong giọng nói nghe rõ sự không hài lòng.

"Tô Nhị, cô quản hơi nhiều rồi đấy."

Tay của cô ta bỗng run lên.

-------------------

7 giờ tối.

Cô ta chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi còn đề nghị tiện đường đưa tôi về nhà.

“Không cần.” Lương Tiêu ngắt lời. “Từ nay về sau cô ấy sẽ sống ở đây.”

Đôi mắt của Tô Nhị mở to, những gì cô ta vừa nghe thấy rõ ràng đã vượt ngoài sức tưởng tượng của bản thân.

Lương Tiêu tiếp tục. “Tôi vẫn chưa giới thiệu mọi người với nhau à?"

"Tô Nhị, dì của Đào Đào."

“Tưởng Từ.” Anh vòng tay qua eo tôi. “Vợ tôi.”

Bình luận

2 bình luận

Loading...