Có Câu Chuyện Nào Ngược Tả Tơi Nhưng Vẫn Không Buông Xuống Được Không? - Chương 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:59:22
Lượt xem: 243

4.

Người duy nhất tôi có thể liên hệ là cảnh sát Từ, hiện vẫn chưa liên lạc được.

Tôi không thể chạy trốn, làm vậy sẽ chỉ xé nát sự bình yên lúc này mà thôi.

Hơn nữa, năng lực của Lương Tiêu rất đáng sợ.

Tôi chạy cũng không thoát được.

------------------------------

Ngày hôm sau, tôi đến trường mẫu giáo dạy học như thường lệ.

Ở sân sau của trường có trồng một ruộng rau, trong khi các bé đang chơi đùa thì một số giáo viên thực tập như chúng tôi sẽ đi hái rau.

Tiểu Lý rảnh rỗi quay ra nói chuyện phiếm. "Cha của Đào Đào đẹp trai thật nha, trông cứ như minh tinh điện ảnh. Tôi nghe nói rằng vợ của anh ấy đã qua đời được ba năm. Đào Đào khi đó vẫn còn quá nhỏ, thật đáng thương."

Người đang nhặt rau là tôi bỗng chốc cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn

Nghe bất cứ điều gì về Lương Tiêu đều khiến tôi cảm thấy bản thân run rẩy như con chim non sợ sệt mọi thứ xung quanh mình.

Lúc này, một chiếc xe tải vận chuyển thiết bị vui chơi giải trí chạy vào bằng cửa sau.

“Đều do cha của Đào Đào gửi tới.” Tiểu Lý không khỏi khen ngợi. “Anh ấy còn tặng thêm một lô sách và bàn ghế mới. Thật hào phóng!”

Đúng!

Thật hào phóng!

Nhưng đây không phải là tin tốt đối với tôi.

Tôi lặng lẽ bước đến giàn đậu đũa ở hàng cuối cùng, lòng bỗng trĩu nặng.

Sợ hãi cùng lo lắng.

Ngay khi tôi lấy lại được bình tĩnh, vươn tay chuẩn bị với lấy cây đậu đũa trên cao thì một bàn tay to lớn đã chụp lấy mu bàn tay của tôi, nắm cây đậu cùng một lúc với tôi.

Cùng lúc đó, một lồng n.g.ự.c cường tráng áp vào sau lưng, hơi thở ấm áp phả vào gáy tôi.

Sống lưng tôi run lên, tôi đột ngột quay người lại, ngẩng đầu lên thì thấy Lương Tiêu.

Tôi cảnh giác hỏi. "Anh đang làm gì vậy?"

Anh ta cười cười tỏ vẻ vô hại, gỡ đậu đũa ra và đưa nó đến trước mắt tôi.

"Có con sâu."

Quả thật có một con sâu màu xanh lá đang nằm trên đó.

Tôi trực tiếp cầm lấy cây đậu đũa ném ra ngoài.

Lương Tiêu liếc nhìn con sâu trên mặt đất, cười nói. "Cô giáo Tưởng thật can đảm, hầu hết các cô gái đều sợ sâu, ví dụ như vợ tôi, mỗi khi nhìn thấy đều sẽ hét lên sợ hãi."

Đó là một bài kiểm tra!

"Chỉ là con sâu thôi, có gì đâu mà phải sợ."

Tôi giả vờ bình tĩnh nhưng lòng bàn tay thì đã ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này, tiếng chuông báo cuộc gọi đến của tôi vang lên.

Khi tôi lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên của Lâm Tự.

Tôi nhanh chóng bỏ lại vào trong túi, nhưng Lương Tiêu tinh mắt đã nhìn thấy.

"Không trả lời à?"

"Có liên quan gì đến anh ư?"

"Cô Tưởng, bạn trai của cô không xứng với cô!"

Giọng điệu không hề giấu diếm chút nào.

Ánh mắt Lương Tiêu cong lên vì cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt.

"Nếu là tôi, tôi sẽ không đạp xe đi đón bạn gái khi trời mưa".

"E rằng anh Lương không hiểu đi xe đạp ngày mưa mới là lãng mạn."

Tôi nắm chặt rổ rau, quay người bỏ đi.

Mặc dù rất sợ Lương Tiêu nhưng tôi thật sự không thể chịu đựng được việc anh ta nói xấu bạn trai mình.

Khi bước ra khỏi vườn rau, con đường gạch đá ban đầu không biết vì sao lại rải đầy cánh hoa hồng .

Cuối con đường hoa hồng.

Lâm Tự, người mà tôi cho rằng đang đi công tác, đi đến với một bó hoa lớn.

"Tiểu Từ, sau khi anh ra nước ngoài, chúng ta sẽ phải yêu xa. Anh muốn cho em cảm giác an toàn, vì vậy hãy cưới anh nhé."

Anh ấy quỳ xuống, mở chiếc hộp nhung trắng, để lộ ra chiếc nhẫn bên trong.

Rổ rau trên tay tôi rơi xuống.

Khung cảnh mà tôi mong đợi trong những giấc mơ xuất hiện ngay lúc này, nhưng lại không mang cho tôi bất kỳ sự hào hứng nào.

Theo như sắp xếp của tôi.

Lẽ ra lúc này, Lâm Tự đang trên đường đi công tác, nhận nhiệm vụ của công ty rồi lên máy bay ra nước ngoài mới đúng.

Hoàn toàn tránh xa nơi nguy hiểm này.

Vậy mà anh ấy lại ở đây, quỳ một chân trước mặt tôi, cầu hôn tôi.

Bản nhạc lãng mạn đang phát trên dàn âm thanh.

Tất cả giáo viên và lũ trẻ bất ngờ chạy ra, vây quanh chúng tôi thành một vòng tròn.

Họ vỗ tay nồng nhiệt.

Người này người kia đều hét lên cổ vũ. "Đồng ý đi, đồng ý đi!"

Trong đám đông, chỉ có mình Lương Tiêu là không di chuyển.

Anh ta lặng lẽ quan sát tất cả những điều này, ánh mắt dán chặt vào tay Lâm Tự.

Gương mặt dường như đang cười, lại dường như không cười.

Tín hiệu nguy hiểm vang lên dữ dội.

5.

Lâm Tự biến mất rồi.

Giống như những người đàn ông từng thân thiết với tôi trước kia, đều biến mất không một tiếng động.

Kế hoạch của tôi hoàn toàn hết hy vọng.

Hoặc có thể đó chỉ là một kế hoạch mà tự tôi cho là hiệu quả.

Trên thực tế, ngay cả khi tôi từ chối Lâm Tự, ngay cả khi anh ấy ra nước ngoài và cắt đứt liên lạc với tôi, Lương Tiêu cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Kết cục của chúng tôi đã được định sẵn ngay khi Lương Tiêu tìm thấy tôi.

Tôi báo cảnh sát nhưng họ trả lời rằng không có manh mối.

Hệ thống giám sát trong căn hộ của Lâm Tự đã ngừng hoạt động và cũng không có nhân chứng nào.

Tôi cùng gia đình anh ấy tìm kiếm suốt một tuần, chúng tôi kiệt sức, suy sụp, thất vọng và tuyệt vọng.

Mẹ Lâm đã sớm không chịu nổi, cuối cùng phải nhập viện.

Bác sĩ nói rằng bệnh tim cũ của bà tái phát, không thể chịu thêm bất cứ kích thích nào nữa.

Đêm đến, bà ấy nằm trên giường bệnh nắm tay tôi, nước mắt lưng tròng, thủ thỉ nhắc đi nhắc lại.

"Một người sống sờ sờ ra đấy, làm sao nói biến mất là cứ vậy biến mất chứ?"

"Tiểu Từ, con nói xem thằng bé lớn như vậy rồi, tại sao còn khiến mọi người lo lắng như thế này?"

"Lớn đùng rồi còn bày đặt chơi trốn tìm gì chứ!"

“Nó không nên như thế, không nên…”

Âm thanh biến thành một tiếng thút thít đứt quãng.

Tôi cố gắng kìm nước mắt, nhẹ giọng an ủi: “Dì đừng lo rồi sẽ tìm được anh ấy thôi.”

------------------

Ngày hôm sau, tôi gõ cửa nhà Lương Tiêu.

Đồ đạc và cách bài trí quen thuộc, giống hệt như ngôi nhà bị thiêu rụi ba năm trước.

Người giúp việc dẫn tôi lên phòng piano.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-cau-chuyen-nao-nguoc-ta-toi-nhung-van-khong-buong-xuong-duoc-khong/chuong-3.html.]

Bên trong vang lên tiếng đàn piano ngắt quãng, bản Serenade số 3 cung Rê trưởng K185 của Mozart là bản nhạc đầu tiên tôi dạy Lương Tiêu.

Tôi đẩy cửa bước vào, tiếng đàn piano đột ngột dừng lại.

Bốn mắt nhìn vào nhau.

Đôi mắt của Lương Tiêu hơi cong xuống, trong mắt anh ta có một tia sáng không rõ ràng.

Anh đứng dậy rồi dang rộng hai tay.

"Trò chơi phụ huynh và giáo viên đã kết thúc rồi."

"Hoan nghênh em trở về, vợ yêu của anh, Yêu Yêu của anh."

Khoảnh khắc đó, toàn bộ m.á.u trên cơ thể tôi đều đông cứng lại.

Anh ta ôm tôi vào lòng, tham lam hít hà mùi tóc tôi.

Tôi cầu xin anh ta thả Lâm Tự.

"Em cho rằng bây giờ mình đáng giá để ra điều kiện với tôi sao?"

Nụ cười của Lương Tiêu tắt ngấm, anh nhéo cằm tôi. "Em đã hại ch.ết rất nhiều anh em của tôi. Yêu Yêu, lúc giao chứng cứ cho cảnh sát, em có mong tôi ch.ết không?"

"Nhưng sau khi em “c.hết”, tôi thực sự rất buồn."

Anh ta cởi chiếc găng tay da màu đen trên tay trái ra, bàn tay trắng nõn mịn màng ban đầu giờ đây đã chằng chịt các vết sẹo, ngón út cũng bị gãy.

Ba năm trước, khi biệt thự bị cháy, anh đã lao vào lửa liều mạng cứu tôi nhưng lại bị chiếc đèn pha lê rơi xuống nghiền nát cánh tay.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng lúc nói ra lời này, trong mắt Lương Tiêu đột nhiên tràn ngập sương mù.

Lương Tiêu lùi lại hai bước, kéo chiếc rèm cách đó không xa xuống.

Bức màn hạ xuống, để lộ ra một thế giới khác.

Vô số bông hồng trắng đang thi nhau nở rộ, quây quần quanh bức ảnh đen trắng cực lớn ở chính giữa.

Hình ảnh trên đó là tôi.

Trên tấm bia trước lư hương khắc mấy chữ —— "Vợ của Lương Tiêu, Vu Yêu Yêu"

Anh dùng phòng đàn để làm bài vị cho linh hồn tôi.

Lương Tiêu cầm chiếc bình trên bàn lên.

Ngay sau đó anh buông tay, chiếc bình rơi xuống đất, vỡ tan.

Tro tàn bay loạn trong nắng.

Cảm giác thật quái dị.

Anh ta lấy "di ảnh" của tôi, ném nó vào những bông hồng trắng.

Ngay lập tức —

Những cánh hoa bị dập nát, bay lả tả rơi xuống đất.

Căn phòng trở nên bừa bộn.

Ngực anh phập phồng, giống như đã phát tiết đủ rồi, anh ta đứng cách đó không xa nhìn tôi chằm chằm.

Đôi mắt đỏ ngầu, thẫn thờ.

"Vu Yêu Yêu, tại sao em lại không chết!"

Đúng!

Tại sao Vu Yêu Yêu không chết!

Sẽ thật tốt nếu tôi c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn ba năm trước.

Tôi sẽ không cần phải chịu đựng một cuộc sống lo sợ mỗi ngày như bây giờ, thậm chí không dám nhận người nhà.

Tôi cúi xuống, nhặt mảnh vỡ của chiếc bình đặt lên cổ tay của mình.

"Nếu không thì…"

“Đủ rồi!” Ánh mắt Lương Tiêu lạnh như băng.

"Vu Yêu Yêu, nhớ kỹ lấy, nếu trên người em xuất hiện một vết thương thì trên người bạn trai của em cũng sẽ có mười mấy, hoặc có thể là cả trăm vết thương! Tự mình suy nghĩ kỹ đi!”

Tôi dừng tay lại.

Anh đi ngang qua tôi, thậm chí không thèm quay đầu nhìn.

Đến cửa, Lương Tiêu liếc nhìn đồng hồ, "Hai mươi phút nữa chúng ta sẽ dùng cơm tối, đương nhiên em có thể chọn không ăn."

Mọi chuyện đã nói rõ ràng như vậy.

Tôi đương nhiên hiểu nếu mình không xuống ăn tối.

Lâm Tự cũng sẽ không có thức ăn.

Vứt mảnh vỡ trong tay, tôi chủ động chạy theo bước chân anh ta.

Thực ra, tôi không thực sự muốn c.h.ế.t khi làm ra hành động quá khích như vừa rồi.

Tôi chỉ muốn thử thôi.

Thật may mắn, anh ta vẫn còn có chút tình cảm với tôi, chưa muốn tôi chết.

Chỉ bằng điều này cũng đủ để chứng minh, tôi có khả năng bảo vệ Lâm Tự.

---------------------

Bữa tối thật ngột ngạt

Ngược lại Đào Đào rất vui vẻ, liên tục gắp đồ ăn ngon cho tôi. Sau bữa tối còn kêu tôi kể chuyện cho con bé nghe trước khi đi ngủ.

Có thể tạm thời tránh mặt Lương Tiêu là điều tôi mong muốn nhất bây giờ.

Vì vậy tôi lấy tận 4 5 cuốn truyện trên giá sách rồi kể chuyện cho Đào Đào nghe đến tận đêm khuya.

Đã gần 12 giờ.

Lương Tiêu đẩy cửa bước vào, tiến về phía tôi, người nồng nặc mùi rượu.

Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hơi thở của anh phả vào mặt tôi, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Đừng giả bộ ngủ, nếu em muốn anh phải tự mình đánh thức em dậy, anh không đảm bảo đứa nhỏ sẽ nhìn thấy gì đâu."

Tôi nghiến răng rồi mở mắt ra, liếc nhìn Đào Đào nằm bên cạnh.

Sắc mặt hồng hào, hơi thở đều đều, cô bé ngủ rất say.

Không còn cách nào khác, tôi đành vén chăn lên, nhẹ nhàng bước xuống giường, đi ra ngoài hành lang

Lương Tiêu cười khẩy ở phía sau, âm giọng cao hơn. "Kể mấy câu chuyện ngu ngốc trong 5 tiếng liên tục, em thực sự coi mình là mẹ của Đào Đào đấy à?"

Tôi không nói gì cả.

Anh bước nhanh hai bước, vươn tay ôm lấy cổ tôi, dẫn vào phòng mình.

Ánh mắt sắc bén như ngọn lửa bùng lên trong bóng tối.

Anh ta đè tôi lên cửa, cắn mạnh vào cổ tôi.

Ba năm trước, khi chúng tôi còn ở bên nhau, anh ta đã có sở thích biến thái này rồi.

Vẻ ngoài Lương Tiêu trông rất nghiêm nghị, có phần hung dữ, điều duy nhất không ăn nhập là anh có một hàm răng nanh sắc nhọn.

Cổ tôi là chỗ yêu thích để anh ta nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi thỏa mãn, Lương Tiêu nới lỏng miệng, dùng ngón trỏ móc ra sợi dây chuyền tôi đang đeo trên cổ.

Có một chiếc nhẫn được lồng trên đó, là cái mà Lâm Tự dùng để cầu hôn tôi.

Tôi che nó lại, từ chối cho anh ta xem.

Lương Tiêu trực tiếp giật lấy sợi dây chuyền, nhìn kỹ một hồi, ánh mắt anh càng ngày càng lạnh.

"Một viên kim cương bé xíu như hạt cát! Vu Yêu Yêu, sau khi rời xa tôi, loại chó mèo gì em cũng yêu à?”

"Trả nó cho tôi!"

Tôi nhón chân với lấy.

Lương Tiêu nắm lấy cằm tôi.

Ánh mắt anh ta nghiêm túc. "Trùng hôn* là trái pháp luật đấy!" (*kết hôn với một người khác trong khi mình đang có vợ hoặc có chồng.)

"Uổng công em là giáo viên, không sợ dạy hư mấy đứa nhỏ à!"

“Tôi chưa từng kết hôn với anh!” Tôi đính chính.

“Hừ!” Lương Tiêu đẩy tôi xuống giường. “Bây giờ em nói gì cũng không còn quan trọng nữa rồi!”

Bình luận

2 bình luận

Loading...