Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chiêu Chiêu Dã Tâm - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-31 11:53:29
Lượt xem: 141

10

 

Ta tất nhiên sẽ không để cho Diệp Tử Hiên c.h.ế.t ở phố xá sầm uất.

 

Điều này không phù hợp với danh nghĩa Tâm thiện của Ta.

 

Ngay lúc Diệp Tử Hiên chỉ còn lại có một hơi thở thời điểm, ta sai người đưa hắn đưa về hoàng cung.

 

“Hãy cố gắng hết sức để cứu hắn.”

 

Nhị nha đứng ở bên cạnh của ta, nhìn Diệp Tử Hiên nằm ở trên giường nhẹ giọng nói ra:

Không cứu được.

Quả nhiên, ba canh giờ sau, Diệp Tử Hiên khí ra ít hơn khí vào.

 

Ta giải tán mọi người xung quanh, đứng ở trước giường hắn.

 

Hắn nhìn y phục của ta, đưa tay lên trên hỏi: "Ngươi chưa bao giờ động tâm với ta?"

 

Ta nở nụ cười nói: "Chưa bao giờ.”

 

Chuyện kế tiếp liền đơn giản hơn rất nhiều, ta bảo Chương Noãn Châu nhìn Diệp Tử Hiên lần cuối cùng.

 

Kết quả nàng vừa mới tiến vào liền hôn mê bất tỉnh.

 

Mèo không ăn cá

Đợi đến ngày thứ ba nàng tỉnh lại, ta đã hoàn toàn thăm dò phân bố quyền lực trong triều đình.

 

Ngay lúc lâm triều, nàng mặc lễ phục ngày đăng cơ đi lên triều đình.

 

Ta đứng ở phía trên Kim Loan điện lẳng lặng nhìn nàng.

 

Chỉ thấy nàng hành lễ thần tử với ta, mở miệng nói: "Thiếp hai ngày nay bị vây trong mộng cảnh, ở trong mộng cảnh nhìn thấy một vị tiên nhân.”

 

Ta ngước mắt lên hỏi: "Vị tiên nhân này đã nói gì?”

 

Chương Noãn Châu nhìn ta một cái chậm rãi nói: "Thiên hạ chi chủ phải là người có đức độ và tài năng, không phân biết giới tính.”

 

Lời này vừa nói ra, toàn trường im lặng.

 

Ta mỉm cười nói: "Noãn Châu trên người còn mang long tử, nói vậy giấc mộng này nhất định là do tổ tiên gợi ý.”

 

Ta hiện tại tuy rằng nắm giữ thế lực khắp nơi trong triều, là người cầm quyền thực tế của vương triều, nhưng khoảng cách đăng cơ còn có một khoảng cách rất lớn.

 

Dù sao triều ta chưa từng có tiền lệ nữ tử đăng cơ. 

 

Nếu ta là một nữ tử khỏe mạnh bình thường, ta còn có thể chậm rãi trù tính.

 

Nhưng ta chờ không được, ta sắp cập kê.

 

Cuộc đời ta sắp kết thúc.

 

Cho nên không thể không dùng một ít thủ đoạn phi thường để nhanh chóng leo lên vương tọa này.

 

Chương Noãn Châu sau khi nghe được lời của ta, quỳ thẳng xuống:

 

"Vị tiên nhân kia nói: Thanh Loan có chí, liền có thể thành hoàng. Thần nghe rõ ràng, nghĩ đến gần đây nhất định là chỉ ngài trở thành cửu ngũ chi tôn.”

 

Thanh âm Chương Noãn Châu hạ xuống, trong điện to như vậy không ai nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chieu-chieu-da-tam/chuong-10.html.]

 

Ta nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Đã như vậy, ta chỉ có thể thuận theo thiên mệnh.”

 

Nói xong liền đi về phía ngôi vị hoàng đế rực rỡ kia.

 

Mới đi được một nửa thì có một vị triều thần đi ra:

 

“Cái này, không thể a!”

 

Ta dừng lại, đã sớm dự đoán sẽ có một màn như vậy.

 

Chậm rãi quay đầu, nhìn về phía vị triều thần đứng ra kia: "Vì sao không thể?”

 

“Triều ta chưa từng có tiền lệ nữ tử đăng cơ a!”

 

Ta thản nhiên nhìn hắn: "Chưa bao giờ có thì không thể sao?”

 

“Cái này...... Nữ tử yếu đuối, dễ bị cảm xúc chi phối, quyết đoán khó tránh khỏi trộn lẫn lòng dạ đàn bà, thật sự là không thích hợp với vị trí quân chủ này.”

 

Ta gật đầu: "Nói cũng có mấy phần đạo lý, nhưng có người nào cùng hắn có ý nghĩ giống nhau?"

 

Lại có mấy người đứng ra:

 

“Nữ tử dù sao cũng phải sinh con, tục ngữ nói, một lần mang thai ngốc ba năm. Nếu nữ tử mang thai, thân thể mệt nhọc không nói, tinh thần uể oải cũng dễ dàng để tiểu nhân lợi dụng sơ hở.”

 

“Quân vương mỗi ngày phải đối mặt rất nhiều chuyện, làm việc quá sức không tốt cho thân thể nữ nhân. “

 

“Mấy người chúng ta đều là thúc thúc nhìn con lớn lên, thật sự là không đành lòng để con ở vị trí này tranh luận nhiều.”

 

Bọn Tề lão nhìn lướt qua, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

 

Mấy vị quan viên đứng ra không rõ nguyên do, lên tiếng hỏi: "Tề đại nhân không biết là có ý gì?”

 

Tề lão hướng ta chắp tay mới nói: "Lúc trước hai vị hoàng đế đều là nam nhân, một vị hoang dâm vô độ, một vị tàn bạo vô năng, có thể thấy được nam nhân ở vị trí này cũng không nhất định làm hoàn mỹ."

 

Có vị quan viên lên tiếng: "Nhưng hoàng đế là nam nhân thì tốt hơn, ít nhất cũng có chút đảm đương.”

 

Tề lão nghe xong lời này trong nháy mắt không để ý hình tượng của mình, muốn xắn tay áo lên bắt đầu mắng chửi.

 

Ta giơ tay lên, ngăn chặn hành vi hoang đường của bọn họ.

 

Nhẹ nhàng quét mắt nhìn quan viên triều đình một chút, xoay người, từng bước từng bước cuối cùng đi lên ngôi vị hoàng đế mà ta đã mơ ước từ lâu.

 

Rồi sau đó mở miệng nói: "Trẫm cảm thấy các vị ái khanh nói đều không sai, nữ tử đúng là sẽ bị cảm xúc chi phối, ta cũng không phủ nhận ta sẽ bị cảm xúc chi phối." 

 

Vừa nói ta vừa quét mắt toàn bộ đại điện, "Ám bộ ở đâu?”

 

Trên triều đình bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng người màu đen, im lặng nghe hiệu lệnh của ta.

 

Ta khoát tay nói: "Đem tất cả người nhiễu loạn triều đình ra ngoài đánh trận.”

 

Người thứ nhất đứng ra vẻ mặt hoảng sợ: "Ngươi không thể như vậy, tuyệt đối không thể!"

 

Ta vuốt tay cầm đầu rồng trên ngôi vị hoàng đế hơi đáng tiếc: "Thật sự xin lỗi, trẫm chỉ là một tiểu nữ tử, quyết định luôn bị cảm xúc chi phối. Ngươi nói, đúng không?"

 

Đợi đến khi mấy người toàn bộ bị kéo xuống, trên triều đình không còn tiếng dị nghị.

 

Ở trước mặt quyền lợi tuyệt đối, muốn xóa bỏ bất kỳ dị nghị nào cũng dễ dàng.

Loading...