Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chiêu Chiêu Dã Tâm - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-31 11:53:52
Lượt xem: 82

Mười một,

 

Đợi đến khi lâm triều, ta ở hậu điện nhìn thấy phụ thân.

 

Bởi vì chuyện của ta, tóc của ông ấy đã bắt đầu hoa râm, thân thể cũng đặc biệt còng xuống.

 

Chỉ là hiện tại thần thái nhìn qua cũng thập phần mệt mỏi.

 

Phụ thân nhìn thấy ta, cứng ngắc quỳ xuống.

 

Ta đầu tiên là sửng sốt một chút, vội vàng đi lên đỡ:

 

“Phụ thân đây là làm cái gì?”

 

Chỉ thấy hắn cười có chút miễn cưỡng: "Con ta đã trở thành hoàng đế, phụ thân thấy con đương nhiên là cần hành lễ.”

 

Tay ta có chút run rẩy, lại bị phụ thân nắm lấy:

 

"Con nhất định phải làm hoàng đế sao?"

 

Ta nhìn cha, nhìn thái dương trắng bệch của ông, hốc mắt cay cay, nặng nề gật đầu.

 

Chỉ thấy phụ thân thở dài một hơi, lại quỳ gối trước mặt ta: "Thỉnh bệ hạ cho phép thần cáo lão hồi hương, mộ của gia thê đã lâu không có người dọn dẹp, kính xin bệ hạ ân chuẩn.”

 

Lần này, ta không đi đỡ cha ta nữa.

 

Ngôn ngữ cứng nhắc từ trong miệng chua xót phát ra: "Chuẩn.”

 

“Tạ bệ hạ. "Phụ thân lảo đảo đứng lên, đi thẳng về phía cửa lớn phía sau ta.

 

Khi ông vừa mới bước ra khỏi đại điện một khắc kia, n.g.ự.c ta đau nhức, từ trong miệng phun ra một ngụm m.á.u tươi.

 

Nhị Nha lập tức đỡ lấy ta: "Đã nói đừng quá xúc động, sao ngài lại không nghe chứ? 

 

Đỗ Mộc đưa tay đỡ lấy ta, mày nhíu chặt.

 

Ta khoát tay áo, ý bảo mình không sao.

 

Nhị Nha gấp gáp giậm chân: "Chờ sư phụ ta tới, nhất định sẽ để cho hắn xem bệnh cho ngài.”

 

Bệnh này của ta, là từ trong bụng mẹ mang theo, dược thạch vô y.

 

Điều này ta vạn phần rõ ràng.

 

Mèo không ăn cá

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chieu-chieu-da-tam/chuong-11.html.]

Nhưng ta không đành lòng đả kích Nhị Nha, chỉ có thể cười cười nói: "Được rồi để sư phụ ngươi nhìn cho kỹ.”

 

Người là chịu không được nhắc tới, ngay ngày thứ hai Nhị Nha người gọi là sư phụ trong miệng nàng liền tìm tới.

 

Đó là một thầy y mù.

 

Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã biết kết quả cuối cùng.

 

Ngay khi tay hắn chạm vào mạch đập của ta, liền lắc đầu.

 

Ta giật giật khóe miệng, luôn có một loại cay đắng nói không nên lời: "Tiên sinh cố hết sức là được rồi.”

 

Hắn gật đầu: "Suy nghĩ quá nhiều, thân thể mệt nhọc. Cho dù trị liệu tốt cũng chỉ sống được mười năm.”

 

Ta ngây ngẩn cả người, run giọng hỏi: "Lời tiên sinh nói, là thật?” 

 

Hắn hai tay khoanh ở trước ngực, có chút chần chờ:

 

"Ừm...... Hay là không nên ôm quá lớn hi vọng, ta nhiều nhất có thể cho ngươi sống thêm mười lăm năm!"

 

Ta nói không nên lời, nước mắt đem thanh âm của ta nhấn chìm.

 

Đăng cơ đại điển là muốn thượng cáo thiên địa.

 

Ta bái thiên địa xong, ngồi xuống ngai vàng , từng bước một đi qua đô thành hướng hoàng thành kia đi đến.

 

Hoàng thành rộng mở, như vậy ta mới có thể nhìn thấy dân chúng qua lại.

 

Bỗng nhiên có một vị tiểu cô nương nói: "nương, nàng có phải là Bồ Tát lần trước cho chúng ta cháo ăn không?”

 

“Mau quỳ xuống, vị này chính là hoàng đế, bất kính với nàng sẽ chặt đầu.”

 

“Bồ Tát sẽ biết ta là người tốt. Ta sẽ tặng hoa này cho nàng.”

 

Nghe các nàng nói xong, trong ngai vàng của ta liền ném vào một đóa hoa.

 

Ta nhìn đóa hoa này, nhẹ nhàng nở nụ cười.

 

“Oa~ta đã nói nàng nhất định biết ta là người tốt.”

 

Sau đó, ngai vàng của ta liền chất đầy đủ các loại hoa tươi.

 

Ta nhìn hoàng thành bị hoàng hôn bao phủ.

 

Bỗng nhiên hiểu được cuộc đời ngắn ngủi vội vàng này của mình đến tột cùng là vì sao mà đến.

Loading...