Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chiêu Chiêu Dã Tâm - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-31 11:53:05
Lượt xem: 209

9

 

Tuy rằng Diệp Tử Hiên mưu phản chỉ có ngắn ngủn một tháng thời gian chuẩn bị, nhưng hắn đối với đăng cơ đại điển chuẩn bị như cũ cực kỳ đầy đủ.

 

Lễ nghĩa lễ tiết cũng không có bỏ sót.

 

Ngay cả lễ phục cũng là tăng ca làm thêm giờ gấp gáp mà ra.

 

Chỉ là trên phố nghe nói lúc hắn đăng cơ hoàng hậu không phải ta, phần lớn nghị luận sôi nổi, trong mắt đều lộ ra tiếc nuối đáng tiếc.

 

Cũng có người còn có thể nghị luận, hành động của hắn trong một tháng này, cùng lão hoàng đế kia cũng không có nửa điểm khác biệt.

 

Nếu không phải hắn đến trong phủ mời ta đi tham gia lễ đăng cơ đại điển của hắn, ta đều cho rằng hắn đã quên ta là nhân vật chính.

 

Hắn sai người mời ta cùng phụ thân hai người, nhưng không có một thân phận rõ ràng.

 

Cho nên trong nháy mắt ta xuất hiện, gần như ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người ta.

 

Lúc ta tới mặc một thân tố y, toàn thân trên dưới trắng không có nửa điểm màu sắc khác.

 

Diệp Tử Hiên chân vừa mới bước lên đài cao, nhìn thấy ta một thân tố y, lúc này quát lớn nói:

 

“Nữ nhi tội thần, hôm nay là đại điển đăng cơ, sao ngươi lại càn rỡ như vậy!”

 

Ta nhìn hoàng bào trên người hắn nhịn không được cười nhạo đi ra: "Làm càn?”

 

“Chu Loan, phụ thân ngươi có ý đồ hoạ loạn triều cương, để hắn cáo lão hồi hương đã là sự tha thứ lớn nhất của trẫm. Ngươi không nên không biết tốt xấu!”

 

Ta gần đây thân thể càng ngày càng không tốt, đi đường đều lắc lư: 

 

"Họa loạn triều cương? Diệp Tử Hiên ngươi có muốn hay không nhìn xem ngươi hiện tại đang làm cái gì? giẫm lên cha ta cùng ta leo lên ngôi vị hoàng đế, bây giờ nói cha ta họa loạn triều cương?”

 

Diệp Tử Hiên sắc mặt biến đổi lớn, ước chừng là không nghĩ tới cái người luôn luôn ôn nhu yếu ớt như ta sẽ có một bộ dáng như vậy.

 

Hắn bước nhanh từ trên đài cao đi xuống, giữ c.h.ặ.t t.a.y ta: 

 

"A Loan, ta trong khoảng thời gian này quả thật có chút bận rộn, xem nhẹ ngươi, để cho ta làm lễ đăng cơ xong, sau đó nhất định cho ngươi một danh phận."

 

Ta nhìn hắn đột nhiên nở nụ cười, hỏi: "Ngươi đoán, ta hôm nay vì sao phải mặc áo trắng đến?"

 

Diệp Tử Hiên sửng sốt một chút, một giây sau, d.a.o găm trong tay ta liền đ.â.m vào thân thể của hắn.

 

Nhìn biểu tình khiếp sợ của hắn, ta nhẹ nhàng nói bên tai hắn: "Bởi vì hôm nay ta mất phu quân .”

 

Mọi người đứng ở một bên đều cả kinh, muốn tiến lên lại bị Ám bộ cùng cấm quân toàn bộ ngăn cản.

Mèo không ăn cá

 

Diệp Tử Hiên muốn phản kháng, mới vừa động thủ đã bị Đỗ Mộc một phát bắt được cổ tay.

 

Ta rút d.a.o găm ra, mặc cho m.á.u tươi trên người hắn nhuộm thành màu đỏ.

 

Ta đi tới quần thần trước mặt, đầu tiên là cúi hành lễ mới mở miệng nói: 

 

"Tiểu nữ lo lắng, cũng không phải là cố ý chậm trễ đăng cơ đại điển, chỉ là Diệp Tử Hiên người này tâm ngoan thủ lạt, trong miệng tràn đầy nhân nghĩa đạo đức, trong tay lại tất cả đều là mạng người. sống sờ sờ"

 

“Hôm nay tiểu nữ chỉ có một thỉnh cầu, hắn nếu muốn thuận theo thiên mệnh leo lên ngôi vị hoàng đế này, vậy thì xem thiên hạ này lê dân bách tính có đáp ứng hay không!"

 

Tề lão nhìn người xung quanh mình một chút, đứng ra nói: 

 

"Ngôi vị hoàng đế nên thuận theo thiên mệnh kế thừa, nếu thay đổi một quân vương, bách tính vẫn sống trong nước sôi lửa bỏng, sợ chỉ là vì tư dục cá nhân mà có được ngôi vị hoàng đế. Người bất nhân bất nghĩa như thế, lão hủ nguyện lấy cái c.h.ế.t can gián, vĩnh viễn không phụ tá.”

 

Tề lão vừa nói ra, mọi người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng toàn bộ đều im lặng không lên tiếng.

 

Ta nhìn thoáng qua Tề lão, lại đem ánh mắt chuyển hướng nhìn Diệp Tử Hiên nằm trên mặt đất: 

 

"Ngươi nếu muốn leo lên ngôi vị hoàng đế này, liền cùng ta đi gặp hãy cùng ta đi gặp người dưới quyền của ngươi”

 

Diệp Tử Hiên từ trong miệng phun ra một bãi m.á.u tươi, nhìn ta trợn tròn mắt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chieu-chieu-da-tam/chuong-9.html.]

 

"Chu Loan, ngươi đến cuối cùng là muốn làm cái gì?"

 

Ta ngồi xổm bên cạnh hắn, lấy tay gạt mái tóc rối bù của hắn ra, nhẹ giọng nói bên tai hắn: 

 

"Để ngươi cống hiến một chút cuối cùng cho ngôi vị hoàng đế của ta.”

 

Diệp Tử Hiên trong mắt phát ra khiếp sợ, một giây sau, miệng của hắn cũng đã bị Đỗ Mộc triệt để che lại.

 

Trong sự mọi người ủng hộ bên trong, thị vệ đã áp giải Diệp Tử Hiên đi tới trước chợ náo nhiệt nhất trong thành.

 

Chợ vốn náo nhiệt trong nháy mắt yên tĩnh lại.

 

Trên tố y của ta dính vết máu, nhìn qua đặc biệt đáng sợ.

 

Nhưng vẫn có người nhận ra ta, không tự giác đứng về phía tata.

 

“Tiểu thư Chu phủ, là Bồ Tát sống khó gặp, hôm nay làm sao vậy?”

 

“Nhìn nam nhân bên kia đè ép, tám phần là phụ lòng đi.”

 

“Dám phụ lòng Chu tiểu thư quả thật đáng chết, cũng không cần Chu tiểu thư tự mình động thủ, chỉ cần mở miệng một câu, ta đều có thể động thủ g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.”

 

Ta nhìn người chung quanh càng ngày càng nhiều, cố nén khóe miệng nhịn cười, ra vẻ bi thương nói:

 

“Hôm nay tiểu nữ làm một chuyện sai, đặc biệt tới nơi này nói rõ thỉnh tội.”

 

Trong đám người không biết ai hô một câu: 

 

"Chu cô nương có việc cứ nói đi!”

 

“Ta từ khi còn trẻ cùng Diệp gia công tử quen biết, cũng từng cùng nhau ngắm hoa ngắm trăng, cùng nhau thương thảo thiên hạ đại sự. Hiện giờ hắn sắp lên ngôi vị hoàng đế, không chỉ muốn vứt bỏ ta mà đi, còn rút khỏi chức quan của phụ thân ta, muốn đưa ông ấy vào chỗ chết. Hôm nay ta đứng ở chỗ này, chính là ôm quyết tâm hẳn phải chết, đòi một lời giải thích.”

 

Ta vừa dứt lời, chung quanh liền truyền đến tiếng thảo luận: 

 

"Thì ra hắn chính là bạo quân vừa mới lên ngôi.”

 

“Cũng không phải sao, để hắn làm hoàng đế không biết còn phải c.h.ế.t bao nhiêu người.”

 

"Nếu như không có Chu tiểu thư, chúng ta bây giờ còn không biết ở nơi nào."

 

“Loại người này cũng xứng làm hoàng đế?"

 

“Nghe nói hắn còn g.i.ế.c phụ thân mình, thật sự là tâm ngoan thủ lạt.”

 

Diệp Tử Hiên nghe chung quanh thảo luận, ánh mắt dần dần trở nên mê mang.

 

Hắn đại khái không nghĩ ra được, tại sao mình ở trong mắt bọn họ lại có bộ dáng như vậy.

 

Ta chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, cũng không có động tác dư thừa.

 

Hắn chần chờ quay đầu, nhìn ta muốn có được câu trả lời ở chỗ ta.

 

Nhưng ta làm sao có thể nói cho hắn biết, hắn tự nhận là anh minh thần võ, chỉ là là ta từng bước dẫn dụ.

 

Cũng may hắn là một người phụ lòng, nếu không muốn quang minh chính đại g.i.ế.c hắn, còn phải phí nhiều một chút tâm tư.

 

Ta mặc tố y, trên người m.á.u đỏ, làm cho ta nhìn qua phá lệ quỷ dị.

 

Ta lẳng lặng nhìn Diệp Tử Hiên sắc mặt thay thay đổi, một giọt nước mắt trong suốt theo gò má của ta chảy xuống.

 

Sau đó trong đám người có người hô to: 

 

"Bạo quân! nếu như không phải hắn, chúng ta làm sao sẽ trôi dạt khắp nơi, ngay cả nhà cũng không thể trở về?”

 

Thanh âm này vừa phát ra, người chung quanh đều đồng loạt hưởng ứng, đi theo phía sau của hắn, đột phá thủ vệ, trực tiếp hướng trên người Diệp Tử Hiên chào hỏi.

 

Mà Diệp Tử Hiên, bên trong hoảng sợ cùng phẫn nộ, ngã trên mặt đất.

Loading...