Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chị đưa em về nhà - 5

Cập nhật lúc: 2024-08-20 18:01:39
Lượt xem: 236

Đoạn Vũ bị nghiêm khắc phê bình, bầu không khí trong lớp cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh hơn, không có ai vô tư bắt nạt hay làm nhục tôi nữa…

Khi giáo viên dạy toán vào lớp, cô sẽ luôn đi về hàng cuối lớp, một bước, hai bước, từ từ để ánh sáng chiếu vào rãnh nước.

Nhưng tôi biết đây chưa phải là kết thúc, khoảng thời gian yên tĩnh này kéo dài hơn tôi dự đoán hai ngày.

Thời gian trôi qua và mọi người lại dần quên đi mọi chuyện.

Chỗ ngồi của tôi không còn rác rưởi nữa nhưng ngày càng có nhiều hành động ngầm diễn ra.

Vừa mới học thể dục xong, tôi phát hiện bàn học đã bị động qua, rõ ràng đến mức tôi thậm chí còn nghi ngờ những người này cố tình để lại dấu vết.

Tôi ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, dây kéo cặp sách của tôi đã được mở ra, dường như họ đang đợi tôi đến, vở kịch đã bắt đầu và tôi là nhân vật chính. Đoạn Vũ ném cặp sách xuống đất, sách vở vương vãi khắp nơi, cô ta liên tục nói: “Ví của tôi đâu, ví của tôi đâu!” Những người khác sôi nổi phụ họa, lại cẩn thận an ủi: “Có phải cậu để quên ở chỗ khác không? Hay là để ở ký túc xá? ”

Cô ta lắc đầu, kiên quyết khẳng định có người cố ý lấy trộm chiếc ví.

Phó Phương lập tức trả lời: "Nhất định là người có xích mích với cậu, nếu không thì ai sẽ lại đi trộm ví của cậu!"

Lần theo manh mối, nhóm người này lập tức nhắc tới tôi.

Đám người bắt đầu thúc đẩy một vở kịch, họ là khán giả, còn tôi là nhân vật chính.

Họ bắt đầu nhục mạ tôi không ngừng, có người ném bút vào đầu tôi, đầu bút cào vào má tôi, không ai đứng ra ngăn cản.

Đoạn Vũ kiêu ngạo đi tới trước mặt tôi, ngạo mạn nói với tôi: “Tưởng Nghệ, mày cố ý đúng không, cố ý trộm ví của tao! Đừng có cãi, là mày cố ý, mày cho rằng tao bắt nạt mày, cho nên mày ghim hận muốn trả thù tao đúng không? Làm như vậy đúng là kinh tởm. Còn giả bộ thanh cao, khinh thường ai chứ.”

Từng chữ một buộc tội, giống như là tôi thật sự làm vậy, nếu không có chuẩn bị trước, có lẽ tôi còn thật sự cho rằng mình đã trộm ví của cô ta. Khán giả trông đợi, đoán trước được phản ứng của tôi, thậm chí còn bắt đầu la ó và gọi hiệu trưởng đến.

Đoạn Vũ kéo tôi đứng dậy, trong đôi mắt khinh thường lóe lên tia sáng, đó là ánh sáng khi nhìn thấy con mồi, rất chói mắt.

"Tưởng Nghệ, mày đang làm cái gì vậy? Mày là người ngoại thành, còn dám mách lẻo với giáo viên? Tưởng mình bản lĩnh lắm hử? Mày cho rằng mày kiện cáo với giáo viên, tao sẽ tha cho mày sao? Nói cho mày biết, tao thực sự tức giận rồi đấy, trong mắt mọi người tao là cô gái ngoan, trong mắt giáo viên tao là một học sinh tốt nhưng chính mày đã hủy hoại hình tượng của tao. Người ta nói mọi tội ác cuối cùng sẽ bị trừng phạt. Nhưng tao không làm gì sai cả, tất cả là do mày sai!"

Giống như cảnh báo của Tử thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-dua-em-ve-nha/5.html.]

Không biết Tưởng Nghệ, một người có trái tim thủy tinh sau khi nghe được lời này sẽ làm gì, có lẽ em vẫn yếu đuối ngồi trong góc.

Đoạn Vũ túm lấy cổ áo tôi, gầm lên như dã thú trong rừng, không phân biệt đúng sai.

Tôi đẩy cô ta ra và nói: “Đoạn Vũ, hãy nhớ kỹ dáng vẻ hiện tại của mày.”

Cô ta vẫn muốn túm tôi lại nhưng tôi dã rời khỏi chỗ ngồi, đi đến giữa giữa lớp rồi liếc qua camera.

Sư tử luôn chiến đấu với các loài động vật khác, càng chiến đấu, chúng càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Đoạn Vũ chửi tục, bước tới đá vào bụng tôi.

Phó Phương vỗ bàn hô lên đáng đánh, mọi người xung quanh cũng bắt đầu la ó và đập bàn cổ vũ.

Giống như đây là một trận đấu bò ở Tây Ban Nha và tôi là con bò thất bại.

Nhưng tôi lại cười đến vui vẻ, Đoạn Vũ khó chịu đ.ấ.m vào mặt tôi một cái sau đó tát tôi một cái nữa.

Khóe miệng rỉ m..áu, tôi toét miệng cười nhạo cô ta: “Bây giờ tao khuyên mày nên cười đi vì tao sợ sau này mày sẽ không cười được nữa đâu.”

Cô ta tức giận đến mức bắt đầu phát đ..iên.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Cô ta cho rằng tôi là loại người nhẫn nhịn và tôi vốn nên phục tùng cô ta nên thời điểm tôi khiêu khích phản kháng cô ta, cô ta sẽ không thể chấp nhận được mà phát cuồng.

"Này là đồ ăn trộm, ví của tao nhất định ở trên người mày! Lục soát cho tao!"

"Phó Phương, lục soát người nó!"

"C..hết tiệt! Con khốn, con khốn, tao sẽ cho mày đẹp mặt!"

Tôi liếc nhìn camera, dường như có thể qua đó nhìn thấy Tưởng Nghệ trong ngọn lửa thiêu đốt, em ấy mỉm cười với tôi rồi bước đi.

Bọn họ đẩy tôi xuống đất, đám nam sinh hưng phấn huýt sáo, Đoạn Vũ như một con thú đ..iên, cởi quần áo của tôi, từng lớp một, đồng phục học sinh cũng bị xé toạc. "Tưởng Nghệ, mày đi nói với giáo viên, rác trên chỗ của mày là do mày xả, sau đó đi đến nhà vệ sinh ăn hết phân, mày phải quỳ trước mặt tao ăn cho bằng hết!"

Loading...