Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chị đưa em về nhà - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-20 18:02:01
Lượt xem: 276

Trong phòng học vang lên tiếng cười lớn khoái chí, khán giả xem trò vui càng cảm thấy hưng phấn hơn.

Tôi có thể nhìn thấy đường kẻ mắt xấu xí của Đoạn Vũ, giống như một con bọ, cực kỳ kinh tởm.

Quần áo của tôi bị cởi bỏ chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng, thời gian trôi qua, cô ta dùng một lực rất mạnh dẫm lên mặt tôi.

Đột nhiên, Phó Phương kêu lên: "Đoạn Vũ, giờ học sắp bắt đầu! Lại là giờ của giáo viên toán!"

Thật vất vả đi đến bước này tôi làm sao có thể để cho nó kết thúc?

Tôi túm lấy áo cô ta kéo ra. Cô ta như một con quỷ khát m..áu tát liên tục vào mặt tôi.

"Sao mày dám đánh trả?! Con điếm!"

Rốt cục, cơn giận sẽ đẩy con người xuống vực thẳm và nuốt chửng mọi lý trí.

Khi giáo viên dạy toán mang sách vào, Đoạn Vũ đang đ..iên cuồng kéo quần áo của tôi, mọi người lập tức trở về chỗ ngồi, cô ta vẫn nói: "Tưởng Nghệ, con điếm này, sao mày dám đánh trả! Con điếm không biết xấu hổ!"

Bàn tay cô ta giơ lên định đánh tôi lập tức dừng lại, cô ta ngước lên và nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của giáo viên dạy toán.

Cuối cùng... tôi đã chịu đựng được.

Tôi hít một hơi và có lẽ đã nuốt m..áu.

"Đoạn Vũ, dừng tay!"

Giáo viên dạy toán kéo Đoạn Vũ ra, nhìn dáng vẻ luống cuống của Đoạn Vũ, tôi bỗng nhiên cảm thấy cô ả có chút đáng thương.

Giả vờ quá lâu nên dáng vẻ vốn có của bản thân như thế nào cũng quên mất.

Thời gian như ngừng lại, tiếng ồn ào, tiếng reo hò biến mất, chỉ còn lại giọng nói của giáo viên.

Cô ấy đỡ tôi dậy và liên tục hỏi: "Sao chuyện này lại xảy ra được? Các em đang làm gì vậy? Các em muốn làm gì? Tại sao lại thành ra như vậy?"

Làm thế nào lại thành ra... như vậy?

Em gái tôi, em bị nhốt vào một góc tối, trong điểm mù của camera, bị sỉ nhục, lột trần và bị tàn sát như con mồi. Tại sao lại như thế này à?

Tôi chỉ đang đem góc tối này phơi bày ra thôi.

Cô giáo có chút suy sụp, trong mắt cô, một cô gái vốn luôn là học sinh giỏi tại sao lại làm ra chuyện như vậy.

Cô giáo gãi gãi cổ họng, thất vọng gầm lên: "Đoạn Vũ! Em vốn dĩ là một học sinh như vậy sao?"

Không còn đường chối cãi, như thể có ai đó đã vạch lớp mặt nạ của cô ta để lộ ra bộ mặt thật thối rữa, cô ta sợ hãi giải thích: "Không phải vậy, không phải vậy!"

Lố bịch thật.

Tôi nhếch khóe miệng mỉm cười, m..áu từ từ chảy ra.

"Cậu nói tôi lấy trộm ví của cậu nhưng nó lại đang ở trên người cậu, lúc cậu lột quần áo của tôi, tôi đã vô tình sờ thấy.”

Mọi người bắt đầu đưa mắt nhìn qua lại, tôi mỉm cười lắc đầu, giữa lúc bị đánh, tôi đã nhét lại vào người cô ả chiếc ví mà cô ả đã để trong cặp sách của tôi. Thú vị sao?

Rất thú vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-dua-em-ve-nha/6.html.]

Cô ta không tin nổi mà móc chiếc ví từ trong n.g.ự.c ra rồi ném nó đi như một củ khoai tây nóng.

Đây là bằng chứng cuối cùng của cô ta, nhưng rốt cục lại thành cọng rơm trí mạng đè c..hết lạc đà.

Đó cũng là cơ hội cuối cùng để giải thích.

Làm thế nào nó sẽ xuất hiện ở đây……

"Là mày! Tưởng Nghệ, mày âm mưu hại tao!"

Cô ta hét lên như một con ch.ó đ..iên và liên tục sủa.

"Tưởng Nghệ! Là mày! Đồ đĩ điếm! Mày cố ý! Tao sẽ xé xác mày ra!"

Giáo viên toán cuối cùng đã đạt đến giới hạn chịu đựng của mình và hét lớn: "Đủ rồi! Đoạn Vũ, em đủ rồi đấy! Em có biết bắt nạt là phạm pháp không! Lên văn phòng với tôi!"

[Bạn đang đọc Chị đưa em về nhà được edit và đăng tại Nhân Trí page]

Đoạn Vũ sợ hãi lắc đầu: "Em không đi, em không đi, em không muốn đi! Hiệu trưởng nhất định sẽ gọi điện cho bố em, em không muốn!"

Giáo viên dạy toán hừ một tiếng, nhắc tôi đến phòng y tế rồi đi thẳng đến hướng văn phòng. Tôi bước ra khỏi cửa lớp và cười lớn.

Cười đến lạnh người.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

"Tao đã nói với mày rồi, Đoạn Vũ, mày sẽ bị trừng phạt. Quả báo của mày đã đến rồi đấy."

Tôi cười to ba tiếng rồi bước đi, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô ta thật dễ chịu...

Cuối cùng tôi cũng có được bằng chứng, khi đến phòng y tế, tôi lặng lẽ lẻn vào văn phòng và sao chép đoạn video. Khi tôi gửi nó cho Luật sư Kim, anh ấy đã gọi điện cho tôi.

Tôi đứng trước gió rất lâu, làn gió mát dường như có thể làm tôi tỉnh táo.

“Chắc hẳn là đau lắm,” anh nói.

Rất đau.

Rất đau.

Bé cưng ơi, chắc em đau lắm.

Xin lỗi em, Tưởng Nghệ.

Thầy hiệu trưởng gọi bố mẹ Đoạn Vũ đến đưa Đoạn Vũ về nhà.

Phó Phương theo đó cũng phải đi về nhà.

Họ về nhà để suy ngẫm, còn tôi về nhà để chữa thương.

Cầm lấy đơn xin nghỉ phép, tôi đi bộ đến văn phòng luật sư Kim.

Trên tay tôi còn có bản báo cáo khám nghiệm tử thi của em gái tôi.

Loading...