Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chị đưa em về nhà - 2

Cập nhật lúc: 2024-08-20 17:59:58
Lượt xem: 288

[Ngày 27 tháng 4, thời tiết: nhiều mây, tâm trạng: xấu

Người ta nói tôi trộm đồ nhưng tôi không lấy, tại sao việc xấu lại phải do tôi làm? Giống như bất cứ ai cũng có thể vu oan cho tôi. Đừng để tôi phải chịu đựng bị bắt nạt nữa được không?

Chị ơi, hãy bảo vệ em với, thần linh ơi, bảo vệ con với, hãy cứu tôi một lần có được không?]

[Ngày 1 tháng 5, thời tiết: nắng, tâm trạng: vui vẻ

Tôi sẽ được về nhà, thoát khỏi địa ngục này. Tôi muốn mình trông vui vẻ để bố mẹ nghĩ tôi đang rất tốt, không cần lo lắng. Tôi sắp được về nhà!]

[Ngày 5 tháng 6, thời tiết: mưa to, tâm trạng: xấu

Đoạn Vũ xé quần áo của tôi, chụp ảnh rồi đăng lên diễn đàn.

Tôi không phải con đĩ, tôi không...

Nhưng, có ai tin điều đó không?]

[Ngày 8 tháng 6, thời tiết: mưa nhẹ, tâm trạng: xấu

Cuối cùng họ đã xóa ảnh nhưng tôi phải hứa chuẩn bị đồ ăn, lau bàn, lấy nước, chạy việc vặt và chép bài tập về nhà cho họ mỗi ngày. May mắn thay, cuối cùng tôi đã được tha một lần.]

[Ngày 30/6, thời tiết: nắng, tâm trạng: xấu

Điểm số của tôi ngày càng kém, giáo viên chủ nhiệm nghe tin đồn tôi yêu đương không chăm chỉ nên yêu cầu tôi suy nghĩ lại. Khi nào tôi có thể trở thành một người tốt hơn?

Tôi muốn có một giấc ngủ ngon, không phải với chiếc chăn bông ẩm ướt mà bằng chiếc chăn bông sạch sẽ.]

[Ngày 9 tháng 7, thời tiết: nắng, tâm trạng:…

Về nhà? Tôi mệt quá và chỉ muốn nghỉ ngơi.]

[Ngày 9 tháng 8, thời tiết: nắng, tâm trạng:…

Trường học sẽ bắt đầu sớm à?

Tôi không muốn…]

[Ngày 11 tháng 8, thời tiết: nắng, tâm trạng:…

Tôi sẽ rời đi, đến một thế giới khác. Tôi yêu bố mẹ tôi, tôi yêu chị gái tôi!

Tạm biệt nhé, đừng nhớ con nhé!

Xin lỗi…]

Cuốn nhật ký dày chỉ còn một chồng giấy trắng ở phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-dua-em-ve-nha/2.html.]

Khi còn nhỏ, tôi và Tưởng Nghệ phải đòi ngủ chung giường, không ai muốn xa nhau.

Vào ngày sinh nhật của tôi, Tưởng Nghệ đã mua cho tôi một đôi giày hàng hiệu bằng số tiền tiêu vặt mà em ấy đã dành dụm rất lâu.

Em ấy biết tôi thích sườn heo chua ngọt và mọi thứ tôi thích.

Tôi cũng yêu em ấy, cũng như bố mẹ tôi yêu em ấy, và em ấy cũng biết điều đó.

Chúng tôi sẽ đưa em ấy đi công viên trò chơi để làm em ấy vui, tôi cũng sẽ bắt chước tiếng heo kêu để chọc em ấy cười.

Em biết những người yêu thương mình sẽ đau buồn nhưng em vẫn ra đi không chút do dự, em đã tuyệt vọng như thế nào đối với thế giới này? Tôi không biết, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng, sự tuyệt vọng bất lực không thể dãy dụa hay phản kháng.

Bởi vì chúng tôi có cùng một dòng m..áu chảy trong cơ thể.

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

Lần đầu tiên tôi bước vào lớp, lớp học rất yên tĩnh. Có lẽ năm cuối cấp 3 nên không khí học tập khá tốt.

Tưởng Nghệ nói rằng em ấy ngồi thứ hai từ dưới đếm lên.

Từ xa nhìn lại, ở hàng áp chót có hai ghế trống, Tưởng Nghệ là người thích sạch sẽ, tôi đi thẳng đến chỗ ngồi đó, liền nghe thấy tiếng cười rộ lên của các học sinh trong lớp. Một cô gái chỉ vào mũi tôi và nói: "Tưởng Nghệ, mày ngốc đến mức quên cả chỗ ngồi à?"

Cô ta vẫn đang trang điểm, kẻ mắt không hề mượt mà và son môi thì rẻ tiền.

Tôi mở ngăn bàn ra, tên trong cuốn sách bên trong là Phó Phương, không biết có phải là cô gái trước mặt hay không.

Tôi nhìn cô ta, mắt tôi cận nhẹ, mãi đến khi bước tới tôi mới có thể nhìn rõ bảng tên của cô ả.

Tên cô ta là Đoạn Vũ, Đoạn Vũ trong nhật ký.

Dường như không hài lòng khi tôi nhìn cô ta như vậy, Đoạn Vũ nhướng mày đứng dậy đẩy tôi: "Nhìn cái gì? Cút đi, đồ dịch bệnh."

Cô ta nói, thậm chí không thèm nhìn tôi mà cứ mải miết soi gương.

Tôi mỉm cười, không trả lời, đi đến nơi bẩn thỉu, đầy rác và giấy vụn, trên bàn có khắc những câu chửi rủa.

Tay tôi hơi run lên, trong lòng lập tức bị lửa giận chiếm giữ, em gái tôi đã trải qua những gì, đã làm nên tội tình gì...

Nghĩ đến cánh tay nhợt nhạt và vẻ mặt kiên quyết của em ấy đêm đó, tôi chợt có cảm giác hiểu được.

Sau đó, tôi ngồi im lặng, giống như Tưởng Nghệ, nhưng lại không giống.

Tôi đủ m..áu lạnh và lý trí, tôi đủ độc ác và hung bạo.

Ở trang đầu tiên nhật ký, tôi gằn bút viết:

[Em gái tôi qua đời do bị bạo lực học đường. Hôm nay, tôi mang khuôn mặt giống hệt em ấy, khoác lên bộ đồng phục của em ấy.

Đến để làm gì ư?

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Để báo thù.]

Chỗ ngồi của tôi giống như bãi rác công cộng, không ngừng bị người khác nhét dủ loại rác, túi giấy dầu mỡ, thật kinh tởm.

Tôi vừa mới đi vệ sinh về, trên bàn đã bày đầy các loại túi đựng đồ ăn vặt, dầu đỏ từ trên chảy xuống, thấm vào sách, bốc ra mùi hôi thối.

Chẳng lẽ ném rác ở đây có thể giảm bớt rác thải ô nhiễm, bảo vệ môi trường chăng?

Đúng thế nào được, tôi đứng trước bục giảng nhìn.

Tưởng Nghệ từ nhỏ đã thích nhẫn nhịn, em sẽ dọn dẹp mớ hỗn độn, nuốt hết oán giận trong lòng, nhưng tôi thì không.

Ừm, tôi chả sợ gì cả.

 

Loading...