Chàng hoạ như hoa - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-06-30 16:42:54
Lượt xem: 0

Ô Vân còn chưa mở mắt, bắt đầu cáu kỉnh trả lời.

 

Thế là, Trần Không đánh răng rửa mặt xong, liền cầm điện thoại ngồi ở sảnh khách sạn.

 

“Em đã dậy chưa?”

 

Anh lưỡng lự gõ chữ một lúc lâu.

 

Mà bên kia, Tư Dư trực tiếp gọi điện thoại tới: 

 

“Hôm nay anh có thời gian không?”

 

Bên cô có tiếng gió thổi qua như một lời chào bay bổng nhẹ nhàng.

 

Giọng Trần Không vang lên còn chút buồn ngủ, nhưng anh trả lời rất nhanh: 

 

“Có thời gian.”

 

“Anh có biết giao lộ bên cạnh khách sạn anh đang ở không?”

 

Tư Dư khẽ thảo luận cùng Trần Không về địa điểm gặp mặt.

 

“Anh ở đó đợi em được không?”

 

“Ừm.”

 

Ngay sau đó, Trần Không đi ra ngoài, đến đợi ngay cạnh cây đèn giao thông ở ngã tư.

 

Anh đứng đó, trông vẻ rất điềm tĩnh.

 

Bởi vì biết Tư Dư sẽ tới, nên anh vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.

 

Tư Dư đạp xe đến, từ xa đã thấy bóng hình anh.

 

Anh mặc áo sơ mi trắng, người đứng thẳng tắp.

 

Thỉnh thoảng, có người đi đường ngang qua nhìn anh, nhưng dường như anh cũng chẳng để ý.

 

Trần Không nghe thấy động tĩnh liền quay người lại.

 

Tư Dư buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi đơn giản, vừa xuất hiện liền đưa ra lời mời:

 

“Em chở anh đi ăn sáng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chang-hoa-nhu-hoa/chuong-19.html.]

Rõ ràng, tầm mắt anh đã nhìn thấy hình dáng cô trước, thính giác cũng cho phép anh nhận ra giọng nói của cô.

 

Thế nhưng, anh lại hoang đường cảm nhận được, chính trái tim đã xác thực cho anh về sự tồn tại của cô.

 

Nhịp tim là khỏi đầu của vạn vật, tồn tại trước tất thảy mọi giác quan khác.

 

“Nhớ lại hồi đại học, em đã nhờ Kiều Kiều dạy cách đạp xe.

 

Cô ấy còn thắc mắc tại sao em lại muốn học từ đầu.”

 

Trần Không ngồi xuống yên sau, không biết nên đặt tay ở đâu, trong cơn gió sớm nhẹ nhàng lại đổ một tầng mồ hôi mỏng.

 

Tư Dư chậm rãi đạp xe, cô bắt đầu kể liên miên những chuyện tưởng chừng như chẳng liên quan gì đến nhau, lại khiến Trần Không phút chốc trở nên thoải mái.

 

Không cần biết lý do tại sao.

 

Trần Không biết rằng cô muốn học lại từ đầu, chính là bởi trong ba năm học trung học cùng nhau, Tư Dư không muốn ngồi xe buýt của trường, anh luôn tự mình chở cô về nhà.

 

Khi ấy, xe buýt sẽ phóng nhanh qua bọn họ, bỏ lại họ phía sau.

 

Nhưng anh lại thích cảm giác bị bỏ lại phía sau cùng Tư Dư.

 

Về sau, Trần Không rất ít khi đạp xe.

 

Nhưng bây giờ, anh lại có chút hối hận vì sao lúc đó không đạp xe nữa.

 

Ngay cả khi làm điều đó ở một thành phố xa lạ cũng khiến anh có cảm giác rất lạc lõng.

 

“Mệt không?”

 

Trần Không hỏi như vậy, nhưng trong lòng Tư Dư lại tràn ngập suy nghĩ: 

 

Anh ấy nhẹ quá rồi, sau này phải ăn nhiều chút.

 

Nơi ăn sáng là một quán ăn rất nhỏ.

 

Người dì với khuôn mặt tươi cười chào hỏi với Tư Dư xong, lại nhìn sang Trần Không, giống như người lớn nhìn một đứa trẻ.

 

Sau khi gọi hoành thánh và bánh bao, Tư Dư lại đưa cho Trần Không một phần sữa đậu nành ấm.

 

Khi Tư Dư ăn, mồ hôi lấm tấm chảy ra từ chóp mũi.

 

Trần Không ăn uống bên cạnh, trong khi thầm lén lút đếm những nơi cô đã từng đặt chân tới trước đây, như thể đang tìm kiếm kho báu.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...