Chàng hoạ như hoa - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:30:19
Lượt xem: 2

Tư Dư mỗi ngày thức dậy lúc tám giờ, khi đến thời gian chuẩn bị bữa trưa, cô vừa khéo có thể hỏi Trần Không đã ăn sáng chưa.

 

Cô cũng có thói quen ngủ sớm, lúc cô buồn ngủ lại trúng vào khoảng thời gian Trần Không đang vô cùng hào hứng vẽ tranh.

 

Tuy rằng buồn ngủ đến chảy cả nước mắt, nhưng cô vẫn muốn ôm điện thoại, nói chuyện liên miên một hồi.

 

“Tổ tiên à, cậu có thể nghiêm túc giúp tôi chút được không?”

 

Khi không phải chạy phác thảo, Trần Không thường tranh thủ làm việc cho Ô Vân như một trợ lý.

 

Nhưng trợ lý hôm nay, cứ nửa phút lại kiểm tra điện thoại một lần, liên tục như vậy đến năm phút sau, thầy Ô vân rơi vào trạng thái bi thảm điên cuồng, cuối cùng gào lên một tiếng.

 

Mà người liên quan lúc này lại chẳng để ý anh ấy, mãi đến khi Trần Không nhận được một tin nhắn khác từ Tư Dư.

 

“Điện thoại tắt máy rồi.”

 

Khi đó, vị trợ lý cao quý này mới lấy lại được tâm trí, yên tâm làm việc.

 

Nhưng vì thời gian biểu của họ lệch nhau, mỗi ngày thời gian trò chuyện chỉ có thể giảm đi một nửa.

 

Trần Không về sau đã nghiêm túc suy nghĩ lại về vấn đề này, rồi viết trên Weibo:

 

Muốn điều chỉnh thời gian làm việc.

 

Ô Vân dù vô cùng bận rộn cũng đến trả lời bài viết, phẫn nộ trong bất lực:

 

Sắp mất đi một trợ lý miễn phí rồi.

 

Trần Không: Cô ấy dạy tôi làm món sườn xào chua ngọt. 

 

Ô Vân: Sau đó cậu lại chuyển tiếp chia sẻ cách làm cho tôi…, c.h.ế.t tâm rồi, tôi sẽ không làm cho cậu ăn đâu.

 

Thầy Ô Vân dạo này sống trong khoảng thời gian địa ngục, lại gặp Trần Không đang ở thời kỳ yêu đương nồng cháy.

 

Mọi người đang hóng chuyện, đều cho rằng có chuyện gì đó không ổn với Ô Vân.

 

“Rõ ràng là bộ phim về ba người, tại vì sao lại chỉ có tên hai người bọn họ vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chang-hoa-nhu-hoa/chuong-14.html.]

 

Tư Dư vào xem Weibo của Trần Không, cong mắt thích thú đọc những bình luận bên dưới.

 

Cô gửi tin nhắn cho Trần Không, nhẹ nhàng dặn dò:

 

“Không cần điều chỉnh thời gian đâu, anh làm việc như thế quen rồi mà.

 

Em cũng đã quen dần với thời gian biểu mới rồi.”

 

Dù gặp nhau chưa được bao lâu, nhưng cô rất nhanh đã thích nghi với mọi thói quen liên quan đến anh.

 

Sau khi thuận lợi gửi đi bản phác thảo truyện tranh, Ô Vân lại quay trở về dáng vẻ nhàn nhã chu đáo kia.

 

Anh ấy cầm lấy điện thoại, ung dung bước vào phòng vẽ của Trần Không, bắt đầu trêu chọc anh ấy:

 

“ Lớp trưởng lớp đại học của chúng ta sắp kết hôn, cậu có đi tham dự đám cưới không?”

 

Trần Không vẫn tiếp tục vẽ, trực tiếp nói không.

 

Ô Vân lại bổ sung thêm: “ Lớp trưởng năm nay đã chuyển đến một thành phố khác sống, hình như là ở cùng một thành phố với Tư Dư…”

 

Nói được một nửa, anh thấy Trần Không đặt bút và màu vẽ xuống, mắt thấy có hiệu quả, mới tiếp tục nói:

 

“Cậu có thể mang theo một người bạn đồng hành cùng tham dự.”

 

Có thể gặp lại Tư Dư, còn có thể cùng cô ấy tham gia lễ cưới.

 

Trần Không bị đánh gục hoàn toàn rồi, mọi sự kháng cự lúc ban đầu của anh ấy với việc giao tiếp xã hội đều bị ném ra ngoài cửa sổ rồi.

 

Anh hỏi giờ, rồi nhấc máy lên gửi tin nhắn cho Tư Dư.

 

Gõ được vài chữ, anh liền dứt khoát gọi điện thoại cho cô.

 

“Ngày mốt em có thời gian rảnh không?”

 

Giọng nói anh có chút khàn khàn, giống như sợ bị cô từ chối, lại có chút mơ hồ.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...