BLSTORY ONESHOT - 4. EXIT SIGN

Cập nhật lúc: 2024-07-01 10:51:10
Lượt xem: 4

Doãn Kha và Ô Đồng vốn là bạn từ ngày bé, cho đến khi lên đại học mới trở nên thân thiết hơn chút, cũng không hẳn là một chút mà là hơn hẳn. Ngày đó, họ đã cùng nhau vượt qua những điều gian khó của tuổi trẻ, từ những buổi đi học, đi chơi đến những lần chạy deadline căng thẳng. Sau khi tốt nghiệp, Ô Đồng xin vào làm tại một công ty công nghệ lớn và dần dần đạt được những thành công nhất định trong sự nghiệp còn Doãn Kha thì nghe theo lựa chọn của gia đình tiếp tục học lên Thạc Sĩ để sau này đỡ vất vả hơn.

Trong khoảng thời gian cậu đi học thì anh với sự nhạy bén và quyết đoán, nhanh chóng thăng tiến lên vị trí giám đốc dự án chỉ trong vòng một năm. Tốt nghiệp thạc sĩ, cầm theo tấm bằng giỏi trong tay, cùng với tính cách ôn hòa và tận tâm kèm theo một chút sự hỗ trợ của anh, cậu từ vị trí nhân viên thử việc không tên tuổi nửa năm sau đã trở thành trưởng phòng kỹ thuật dưới sự ngưỡng mộ của rất nhiều người. Giữa họ không chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp, mà còn là tri kỷ, là người yêu thương nhau từ sâu thẳm trái tim.

Tuy nhiên, xã hội thật sự không dễ dàng chấp nhận tình yêu của họ. Dù sống trong thời đại hiện đại, quan điểm về tình yêu đồng giới vẫn gặp phải nhiều định kiến và kỳ thị. Anh và cậu bắt buộc phải giấu kín mối quan hệ của mình, lúc nào cũng sống trong lo âu và căng thẳng. Chỉ có Ngô Thiến, người bạn thân thiết từ thời đại học đến bây giờ là đồng nghiệp, hiện tại cô là người biết rõ mọi chuyện. Cô – một cô gái mạnh mẽ và thông minh, đã chọn cách im lặng và bao che cho tình yêu của hai người bạn thân yêu.

Ngô Thiến là một người phụ nữ đặc biệt. Cô yêu một cô gái khác nhưng luôn giữ kín bí mật về xu hướng tính dục của mình. Trong công ty, dù không tiếp xúc nhiều với bất kỳ ai ngoài người bạn thân, nên ít nhiều người cũng đồn đoán rằng anh và cậu đều có tình cảm với cô. Dĩ nhiên cô không phủ nhận diều này, cô chọn cách im lặng hoặc có đôi lúc hùa theo bàn tán để che giấu sự thật về mối quan hệ giữa anh và cậu.

Mỗi ngày,  cả ba họ đều phải diễn một vở kịch hoàn hảo trước mặt đồng nghiệp và cấp trên. Anh thường giả vờ nghiêm khắc với cậu, cố gắng giữ khoảng cách trong công việc để tránh bị nghi ngờ. Cậu thì hạn chế tiếp cận, ở gần với anh, nếu ở những buổi tụ họp sau giờ cùng mọi người mà có anh thì cậu sẽ chọn ngồi cách anh đến hai ba ghế, còn cô thì luôn luôn ở trạng thái trung lập để mặc ai nói gì thì nói. Nhưng trong thâm tâm, cả ba đều biết rằng việc đang làm mà đều hướng đến một sự ổn định, nhất định sau này.

Một buổi tối mùa đông, sau khi hoàn thành xong deadline công việc, cả anh và cậu tranh thủ vài phút ngắn ngủi cùng nhau đi dạo dưới ánh đèn đường. Gió lạnh thổi qua, nhưng hơi ấm từ bàn tay nắm chặt của họ lại làm ấm lòng cả hai. "Doãn Kha, cậu có bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ có một kết thúc hạnh phúc không?" Anh hỏi, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xăm.

Cậu mỉm cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh hơn. "Tớ không biết, Ô Đồng. Nhưng tớ tin rằng chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau, mọi thứ sẽ ổn thôi."

Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn. Không biết từ đâu xuất hiện tin đồn về mối quan hệ của họ, nó bắt đầu lan rộng trong công ty ngay khi anh từ phòng họp bước ra. Những ánh mắt dò xét, những lời thì thầm sau lưng ngày càng nhiều. Áp lực từ xã hội, gia đình và công việc đè nặng lên đôi vai của anh và cậu. Sự lo lắng bồn chồn muốn né tranh của cậu vì sợ rằng tình yêu của mình đang đứng trước nguy cơ bị phát hiện và tan vỡ.

Một ngày nọ, giám đốc Ngô sau buổi công tác trở về, cậu bị gọi vào phòng giám đốc để nói chuyện. Cậu nghe đồn giám đốc là một người bảo thủ và kỳ thị đồng tính, vì đã nghe được những tin đồn nên bắt đầu điều tra. "Doãn Kha, tôi nghe nói cậu và Ô Đồng có mối quan hệ không được đứng đắn. Điều đó liệu có đúng không?" ông Ngô hỏi, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm khắc.

Nghe nhắc đến anh, cậu cứng đờ người, không biết phải trả lời thế nào. Cậu biết rằng nếu thừa nhận, cả sự nghiệp và tình yêu của họ sẽ bị hủy hoại. Nhưng nếu phủ nhận, cậu sẽ phải sống trong sự dối trá và áp lực.

"Thưa ông, đó chỉ là tin đồn vô căn cứ.” Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không thể che giấu được sự lo lắng.

“Cho tôi nghe lý do của cậu.” Ông Ngô nghiêm giọng nói.

Cậu hít một hơi sâu, chậm rãi nói: “Thật ra chúng tôi quen biết với nhau từ ngày bé rồi, một phần là vì nhà của Ô Đồng cạnh với nhà tôi phần còn lại là vì chúng tôi đã có may mắn học cùng nhau suốt từ tiểu học, trung học, đại học nếu ông không tin có thể hỏi Ngô Thiến, cô ấy tôi và Ô Đồng đều học cùng với nhau từ trung học và chơi với nhau đến giờ. Tôi khẳng định giữa chúng tôi chỉ là tình bạn thân thiết và là đồng nghiệp tại WUTech mà thôi.”

Ông giám đốc không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không có chứng cứ rõ ràng để kết tội. "Tôi hy vọng như lời cậu nói, Doãn Kha. Công ty không chấp nhận những hành vi vi phạm đạo đức và quy tắc của chúng tôi. Hãy nhớ lấy điều đó."

Sau cuộc trò chuyện căng thẳng, cậu bước ra khỏi phòng giám đốc, lòng nặng trĩu. Cậu biết rằng mối quan hệ của họ đang bị đe dọa nghiêm trọng. Cậu gặp anh và kể lại mọi chuyện. "Ô Đồng, chúng ta phải làm gì bây giờ? Nếu họ phát hiện ra, chúng ta sẽ mất tất cả."

Anh ôm lấy cậu, cố gắng trấn an. "Doãn Kha, đừng lo. Chúng ta sẽ tìm cách vượt qua. Chỉ cần chúng ta tin tưởng và yêu thương nhau, mọi khó khăn đều có thể giải quyết."

Nhưng thời gian trôi qua, áp lực ngày càng lớn. Họ không còn tiếp xúc với nhau quá nhiều ở công ty và sau giờ làm tuy nhiên những lời đồn thổi không ngừng nghỉ, ánh mắt dò xét và sự kỳ thị làm cho cuộc sống của họ trở nên ngột ngạt. Cô đứng ra làm người yêu của cậu nhưng dù cố gắng hết sức vẫn chẳng thể bảo vệ hai người bạn. Đúng là miệng lưỡi con người, họ nói rằng vì cậu đưa tiền nhờ cô làm bức bình phòng cũng có người nói rằng cậu thích ăn mảnh, loại nào cũng có thể vui vẻ. Điều này gây không ít ảnh hưởng đến cô, vi trí giám đốc phòng marketing sắp tới cô nguy cơ trực tiếp bị loại có khi sẽ bị công ty đình chỉ hoặc sa thải. Anh và cậu biết chuyện muốn nói giúp cho cô nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được sóng gió đang đến với cả ba.

Khi mọi chuyện dần trở về với im lặng, chẳng ai có bằng chứng để phán xét cậu nên cũng dần công nhận cậu và cô thật sự là một đôi chứ không phải là diễn kịch. Vị trí mà cô tranh đấu một thời gian dài sau tất cả đã có thể ngồi xuống rồi. Giám đốc biết anh và cậu không phải mối quan hệ như thế kia liền đưa cho anh giấy mời của một bữa tiệc, anh vì cứ nghĩ nó là một bữa tiệc kết giao nên đồng ý tham dự.

Mặc trên mình bộ vest đắt tiền do cậu lựa, buổi tối hôm đó anh đã có mặt ở buổi tiệc rượu mà sếp đưa thiệp mời, ông Ngô nói rằng đây là bữa tiệc hết sức quan trọng, nó có cơ hội giúp anh thăng tiến hơn sau này, thậm chí còn có thể kiếm thêm được một vài mối quan hệ ổn định giúp đỡ công việc. Đang tiếp rượu với ông Lưu – Lưu Chí Kiên người đang độc quyền thị trường chip xử lý thì ông Ngô từ đâu xuất hiện cùng với một cô gái trông rất xinh đẹp. Đám đông bu lại phía của ông Ngô, nhìn cô gái bên cạnh không khỏi hào hứng đưa con trai mình ra kết giao.

“Chào anh Lưu, thật mừng vì có thể gặp được anh ở đây.” Ông Ngô nhìn xung quanh nâng ly chào hỏi, tươi cười nói: “Chào mọi người đã có mặt ở tiệc rượu hôm nay, tôi muốn giới thiệu với mọi người rất là đặc biệt.”

Đám đông im lặng đưa mắt nhìn. Ông Ngô giờ bàn tay về phía một người đàn ông trung niên cao lớn, nói: “Đây là Nghiêm Lương, một người bạn lâu năm kiêm vị trí chủ tịch của YanLiang Tech. Còn đây là con gái ông ấy đồng thời là giám đốc mới vừa nhậm chức Nghiêm Mẫn.”

Nghiêm Lương gật đầu, lịch sự nói: “Rất vui được gặp mọi người.”

Nghiêm Mẫn mỉm cười, cúi đầu lịch sự nói: “Chào mọi người, tôi là Nghiêm Mẫn, rấ vui được gặp anh chị.”

Giám đốc Ngô, quay sang nhìn anh: “Ô Đồng, giới thiệu với cậu đây là Nghiêm Mẫn con gái cưng của ông Nghiêm Lương. Còn đây là Ô Đồng, một trong những nhân viên xuất săc của công ty tôi.”

Anh lịch sự, bắt tay Nghiêm Mẫn nói: “Rất vui được gặp cô.”

Nghiêm Mẫn cười đáp lại: “Rất vui được gặp anh, mong được chiếu cố nhiều hơn.”

Mọi người lúc này đã tản ra rồi, ông Ngô nhìn ngó xung quanh sau đấy nhìn lại anh và Nghiêm Mẫn: “Hai người trẻ tuổi, tài cao như hai cháu chắc chắn sẽ có rất nhiều điểm chung với nhau. Tôi thiết nghĩ hai cháu nên dành đôi chút thời gian tìm hiểu nhau. Biết đâu sau này ngoài hỗ trợ công việc cả hai cháu còn giúp được trong cuộc sống nữa.”

Vừa nghe ra việc ông Ngô muốn ghép đôi mình với Nghiêm Mẫn khiến anh có hơi không thích nhưng vẫn gật đầu đáp lại: “Cảm ơn giám đốc Ngô đã đưa ra lời khuyên, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ cô Nghiêm Mẫn đây nhưng tôi nghĩ lên được chức giám đốc rồi thì sự hỗ trợ của tôi so ra cũng hơi nhỏ.”

Nghiêm Mẫn nghe anh nói liền bật cười: “Tôi cũng chỉ là tay non không dám so với anh Ô Đồng đây. Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt với nhau, đem về hợp đồng lớn cho công ty.”

Ông Nghiêm nhìn anh, ánh mắt đầy ẩn ý thì thầm vào tai anh: “Ô Đồng, tôi thật sự mong rằng cậu sẽ xem xét tính cần thiết cho vấn đề này. Mối quan hệ tốt với Nghiêm Mẫn sẽ giúp cậu mở ra rất nhiều cơ hội thăng tiến đấy.”

Anh nhìn ông Ngô, khẽ gật đầu: “Tôi sẽ cân nhắc đến việc này.”

Ông Ngô nhìn anh đầy vẻ hài lòng, Nghiêm Mẫn ngẫm nghĩ gì đó rồi nói: “Liệu có thể bắt đầu bằng một bữa trà chiều vào ngày mai chứ?”

Anh im lặng rất lâu tỏ ý muốn từ chối nhưng thấy ánh mắt kia nhìn mình anh đành nói: “Nếu cô không phiền, tất nhiên tôi luôn sẵn sàng.”

Nghe ra giọng điệu anh có vẻ hơi miễn cưỡng nhưng khởi đầu như vậy cũng đủ khiến ông hài lòng, vỗ vai anh ông Ngô nói: “Tốt lắm, Ô Đồng. Tôi mong rằng cả hai tận dụng cơ hội tốt này và nhớ rằng tôi luôn ủng hộ các cháu.”

Nghiêm Lương nhìn đứa con gái Nghiêm Mẫn của mình hài lòng: “Tôi thấy rất vui khi cả hai đứa có thể làm quen nhau vậy, hy vọng mọi điều tốt đẹp sẽ luôn đến.”

Nghiêm Mẫn lần nữa đưa ánh nhìn về phía anh, tràn đầy hy vọng nói: “Mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến.”

Ông Ngô nâng ly, nói: “Nào mọi người cũng nâng ly chúc mừng cho đôi bạn trẻ này đi nào. Chúc mừng cho những điều tốt đẹp sẽ đến.”

Mọi người vui vẻ nâng ly chúc mừng. Anh sạu bữa tiệc ấy có thêm cái đuôi bám chân là Nghiêm Mẫn, ban đầu cậu thấy anh đi cùng người con gái khác trong lòng có hơi khó chịu nhưng nhờ cô hỏi giúp cậu mới biết là ông Ngô thông qua bữa tiệc kia mai mối cho anh với con gái Nghiêm Lương, anh vì muốn ông ta nới lỏng với cậu miễn cưỡng chấp nhận chuyện người phụ nữ kia ở gần mình. Cậu biết được mọi thứ cũng không còn trách anh, thay vào đó mà cảm thấy thương anh hơn.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/blstory-oneshot/4-exit-sign.html.]

Dăm bữa nữa tháng cũng chẳng có kết quả gì Nghiêm Mẫn không thèm đến nữa, ông Ngô vì không thấy sự xuất hiện của người kia liền làm khó làm dễ với anh, bắt buộc anh phải cưới Nghiêm Mẫn. Anh không đồng ý ông ấy liền muốn thay thế cậu vào vị trí của anh nhưng sau đó thấy sự uy h.i.ế.p này không có hiểu quả liền đổi sang phương thức khác. Ông Ngô bắt anh tự mình soạn thảo đơn xin nghỉ việc cho cậu, dù bất cứ lý do gì vẫn lãnh đủ lương tháng này.

Cậu sau đó cũng biết được chuyện này, dù lòng cho chút buồn nhưng dù sao thì đi khỏi công ty rồi anh sẽ không phải vì cậu mà chịu thêm áp lực nào nữa. Một buổi tối, sau khi dọn dẹp đồ rời khỏi công ty, anh và cậu quyết định đi ra ngoài thành phố để tìm chút yên bình. Nơi họ ghé đến lần này là giữa ngọn núi Sơn Mao đồng thời cũng là nơi họ lần đầu tổ chức buổi lễ kỷ niệm 10 năm ở bên cạnh nhau.

Đi được một quãng họ dừng chân tại một vách đá cao, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố dưới ánh đèn lấp lánh. Gió thổi mạnh, nhưng không thể làm nguôi ngoai nỗi đau và lo lắng trong lòng họ.

"Ô Đồng, tớ không thể tiếp tục sống như thế này nữa. Tớ cảm thấy như mình đang bị giam cầm trong một chiếc lồng vô hình. Chúng ta đã cố gắng rất nhiều, nhưng có lẽ điều này là không thể." Cậu nói, giọng nói đầy sự tuyệt vọng.

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, đôi mắt rưng rưng. "Doãn Kha, đừng nói như vậy. Chúng ta đã vượt qua rất nhiều khó khăn để đến được đây. Tớ không thể mất cậu. Cậu là điều quý giá nhất trong cuộc đời tớ."

Cậu nhìn anh, nước mắt lăn dài trên má. "Ô Đồng, tớ cũng yêu cậu tính đến bây giờ ít nhiều gì cũng đã hơn 10 năm. Nhưng tớ không muốn cậu phải chịu đựng đau khổ và áp lực này nữa. Có lẽ, rời xa nhau là cách tốt nhất cho cả hai."

"Không, Doãn Kha. Tớ không thể chấp nhận điều đó. Chúng ta sẽ tìm cách khác. Tớ sẽ làm mọi thứ để bảo vệ tình yêu của chúng ta."

Nhưng điều gì mà cậu đã quyết định nhất định phải làm. Cậu từ từ bước lùi lại, tới gần mép vực. "Ô Đồng, tớ xin lỗi. Tớ không thể tiếp tục nữa. Tớ mong cậu sẽ tìm thấy hạnh phúc, dù không có tớ."

Anh hoảng loạn, cố gắng kéo cậu lại, nhưng không kịp. Cậu nhảy xuống vực, để lại anh trong sự đau đớn và tuyệt vọng tột cùng. "Doãn Kha!!!" Cậu hét lên, nhưng chỉ có tiếng gió và sự tĩnh lặng đáp lại.

Cuộc sống của anh sau đó trở nên trống rỗng. Anh bị ép phải kết hôn với Nghiêm Mẫn để có thể danh chính ngôn thuận, trực tiếp thay thế vị trí giám đốc YanLiang. Có được danh dự và vị thế trong xã hội nhưng cuộc hôn nhân đó không mang lại hạnh phúc cho anh. Bởi vì sau này hôm đó anh luôn cảm thấy mất mát và đau khổ vì sự ra đi của cậu.

Nửa năm sau khi kết hôn, anh bị mắc một căn bệnh nghiêm trọng dự đoán sẽ chẳng thể sống thêm được bao lâu nữa. Cơ thể trong trạng thái suy yếu dần, nhưng anh vẫn cố gắng làm việc, dọn sẵn đường trước cho Nghiêm Mẫn đồng thời chăm sóc cho gia đình. Nghiêm Mẫn - người vợ của anh, dù chỉ mới gặp gỡ có một khoảng thời gian và kết hôn theo ý muốn của gia đình nên không biết về quá khứ của chồng, dù cả hai người ở bên nhau do ý của người lớn nhưng những ngày cuối đời Nghiêm Mẫn vẫn chọn gạt bớt đi công việc để luôn ở bên cạnh và chăm sóc anh tận tình.

Ngô Thiên tự mình chứng kiến sự đau khổ của anh, cố cứ cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Dù cố gắng giúp đỡ và an ủi anh như thế nào, cô vẫn hiểu rằng trên cuộc đời nhỏ bé này không gì có thể thay thế được cậu trong trái tim anh.

Thời gian cuối cùng của anh là vào đêm lễ Giáng sinh, nhìn cơ thể ngày một yếu dần của anh nằm trên giường bệnh, người bạn thân thiết nhất đến thăm anh. "Ô Đồng, cậu có muốn nói gì không? Tớ sẽ làm mọi thứ để giúp cậu."

Anh nhìn cô, cảm xúc lúc này rất nhiều nhưng ánh mắt sớm mờ đi vì đau đớn và mệt mỏi. "Ngô Thiến, tớ xin lỗi vì đã khiến cậu phải lo lắng. Tớ không nghĩ rằng mới đó mà chúng ta đã chơi với nhau hơn năm năm rồi nhỉ? Tớ chỉ muốn cậu biết rằng, cậu là người bạn tốt nhất mà tớ từng có. Và nếu có thể, tớ mong rằng cậu sẽ chăm sóc cho vợ và con của tớ khi tớ không còn ở đây nữa."

Ngô Thiến gật đầu, nước mắt lăn dài. "Ô Đồng, cậu đừng lo hãy đặt niềm tin ở đây. Tớ sẽ làm mọi thứ để giúp họ. Cậu hãy yên tâm."

Anh mỉm cười yếu ớt, nắm lấy tay cô. "Cảm ơn cậu, Ngô Thiến. Tớ biết rằng tớ có thể tin tưởng cậu. Hãy chăm sóc họ thay tớ."

Cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống bàn tay đang nắm chặt của anh. "Tớ sẽ làm vậy. Cậu hãy nghỉ ngơi, Ô Đồng. Tớ sẽ ở đây với cậu."

Anh nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ tay cô truyền qua. Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Anh biết rằng mình đã để lại tất cả những gì quý giá nhất trong tay người bạn thân thiết.

Không lâu sau đó, anh qua đời. Sự ra đi của anh để lại một khoảng trống vô tận trong lòng những người yêu thương. Cô giữ đúng lời hứa, chăm sóc cho vợ và con của anh với tất cả tình yêu thương và sự tận tâm.

Vợ của Ô Đồng, Nghiêm Mẫn, ban đầu không hiểu rõ mối quan hệ giữa chồng mình và người con trai tên Doãn Kha kia là gì. Nhưng dần dần, Nghiêm Mẫn nhận ra rằng cô không chỉ là một người bạn tốt mà còn là người hiểu rõ nỗi đau và mất mát mà bản thân Nghiễm Mẫn đang trải qua. Mãi cho đến ngày giỗ đầu của anh, Nghiêm Mẫn biết rằng có một phần trong trái tim anh mãi mãi thuộc về Doãn Kha, và điều đó khiến Nghiêm Mẫn cảm thấy có lỗi vì khi ấy đã xen vào vị trí của cậu trong cuộc đời anh.

Thời gian trôi qua, cô và Nghiêm Mẫn trở nên thân thiết hơn. Cô không chỉ giúp Nghiêm Mẫn chăm sóc con trai nhỏ của anh mà còn chia sẻ với cô những câu chuyện về anh và cậu, về tình yêu và những khó khăn mà họ đã trải qua. Những câu chuyện ấy không chỉ giúp Nghiêm Mẫn hiểu rõ hơn về chồng mình mà còn giúp cô ấy chấp nhận và tôn trọng quá khứ của anh.

Nghiêm Mẫn dần dần cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi biết rằng tình yêu mà anh và cậu dành cho nhau là điều thiêng liêng và đáng trân trọng. Nghiêm Mẫn không còn cảm thấy ghen tỵ hay buồn bã vì quá khứ của anh nữa, mà thay vào đó là lòng biết ơn vì đã có cô bên cạnh.

Một ngày nọ, khi Nghiêm Mẫn đang ngồi trên hiên nhà, nhìn con trai nhỏ chơi đùa trong sân, cô bước đến bên cạnh Nghiêm Mẫn. "Tiểu Mẫn, tớ biết rằng cuộc sống của cậu đã thay đổi rất nhiều từ khi Ô Đồng ra đi. Tớ muốn cậu biết rằng tớ luôn ở đây, sẵn sàng giúp đỡ cậu bất cứ lúc nào."

Nghiêm Mẫn mỉm cười, nắm lấy tay cô. "Cảm ơn cậu, Ngô Thiến. Tớ biết rằng cậu đã làm rất nhiều cho gia đình tớ. Tớ rất biết ơn cậu."

Cô nhìn vào mắt Nghiêm Mẫn, thấy được sự kiên định và lòng quyết tâm. "Tiểu Mẫn, tớ thật ra đã nghĩ rất nhiều về chuyện này. Tớ muốn cậu và con trai của Ô Đông có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Liệu cậu có thể cho tớ một cơ hội ở bên cạnh cậu, giúp đỡ cậu chăm sóc cho Ô Minh."

Nghiêm Mẫn xúc động, nước mắt rơi xuống má. "Ngô Thiến, cậu thật sự là một người bạn tốt. Tớ không biết phải làm sao để cảm ơn cậu."

Cô lắc đầu, mỉm cười. "Không cần cảm ơn tớ, Tiểu Mẫn. Tớ chỉ muốn làm những gì tốt nhất cho cậu và con trai của Ô Đồng. Đó là cách tớ giữ lại một phần của cậu ấy trong cuộc sống của mình."

Thời gian trôi qua, cô và Nghiêm Mẫn cùng nhau vượt qua những khó khăn và thử thách. Họ trở thành một gia đình nhỏ, đầy tình yêu thương và sự hỗ trợ lẫn nhau. Con trai của anh lớn lên trong một môi trường ấm áp và hạnh phúc, dù không có cha bên cạnh nhưng luôn có hai người mẹ tuyệt vời chăm sóc.

Dù cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng cả hai cô gái đã học cách đối mặt với mọi thử thách bằng lòng can đảm và tình yêu thương. Họ biết rằng anh và cậu đã để lại một di sản vô giá: tình yêu và sự hy sinh. Điều đó đã giúp họ mạnh mẽ hơn và biết trân trọng những gì mình đang có.

Một buổi sáng mùa xuân, khi hoa anh đào nở rộ, cô và Nghiêm Mẫn dẫn con trai của anh đến nghĩa trang để thăm mộ anh. Họ đứng trước bia mộ của anh, cảm nhận gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa cỏ.

Cô cúi đầu, đặt bó hoa lên mộ anh. "Ô Đồng, tớ đã giữ lời hứa. Tớ đã chăm sóc cho Tiểu Mẫn và con trai của cậu. Chúng tớ đang sống hạnh phúc, và tớ biết rằng cậu cũng sẽ hạnh phúc như vậy."

Nghiêm Mẫn nắm tay con trai, nhìn vào bia mộ của chồng. "Ô Đồng, chúng tớ nhớ cậu rất nhiều. Cảm ơn cậu vì tất cả những gì cậu đã làm cho chúng tớ. Cậu sẽ mãi mãi trong trái tim của chúng tớ."

Con trai của anh, dù còn nhỏ, nhưng cũng cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của mẹ và Ngô Thiến. Cậu bé đặt một bông hoa lên mộ cha, nói nhỏ: "Ba ơi, con yêu ba."

Trong khoảnh khắc đó, cả hai cảm thấy như anh và cậu đang ở bên cạnh họ, mỉm cười và chúc phúc cho họ. Họ biết rằng, dù cuộc đời có ngắn ngủi và đầy những biến cố, nhưng tình yêu và sự hy sinh của anh và cậu đã tạo nên một cuộc sống mới, tràn đầy hy vọng và tình yêu thương.

Khi rời khỏi nghĩa trang, cả hai cùng nhau nắm tay con trai của anh, bước đi trong ánh nắng mùa xuân rực rỡ. Họ biết rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn, và họ sẽ tiếp tục sống và yêu thương, để giữ lại những gì quý giá nhất trong trái tim mình.

Dù cuộc đời có mang đến bao nhiêu thử thách, nhưng cả hai luôn tin rằng tình yêu và sự hy sinh sẽ giúp họ vượt qua tất cả. Và trong trái tim của họ, anh và cậu sẽ mãi mãi là những người anh hùng, những người đã dạy họ biết yêu thương và trân trọng những gì mình đang có.

Và cuộc đời vẫn tiếp tục, với những tiếng cười và niềm hy vọng. Cô và Nghiêm Mẫn, cùng với con trai của anh, sẽ luôn nhớ về anh và cậu, những người đã mang đến cho họ những bài học quý giá về tình yêu và sự hy sinh. Và trong trái tim của họ, anh và cậu sẽ mãi mãi sống, với tất cả tình yêu và kỷ niệm đẹp đẽ.

 

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...