BLSTORY ONESHOT - 3. Chúng Ta Rồi Sẽ Hạnh Phúc

Cập nhật lúc: 2024-06-30 16:43:30
Lượt xem: 7

Trường Trung học Phổ Thông C – Thành phố K nổi tiếng là một trường học trong những trường trọng điểm lớn, không phải ai muốn cũng có thể ghi danh vào vì mức độ cạnh tranh đầu vào rất cao nếu vào được do may mắn thì thời gian sau đó cũng phải tự xin nghỉ vì theo không nổi sự cạnh tranh giữa các học sinh cũng như giáo viên trong trường.

Trải qua ba năm học dài đằng đẵng, đến khi thi Tốt nghiệp chỉ duy nhất bốn người là Khổng Gia Minh, Chu Linh, Cố Hoa và Giang Phúc có số điểm cao, gần như là tuyệt đối. Bốn người họ được nhà trường cử đi học ở Florence nhưng chỉ có Cố Hoa với Khổng Gia Minh là nhà có đủ điều kiện để theo học còn hai người còn lại thì cũng may mắn đậu vào trường Đại học BK – Thành phố BK, ngôi trường được mệnh danh là trường có danh tiếng và lịch sử lâu đời nhất.

Chu Linh và Giang Phúc học cũng một trường nhưng khác ngành học nên sự gặp gỡ giữa họ cũng tính trên đầu ngón tay,  bù lại ở trường mới này cậu có thể học hỏi được rất nhiều từ những người bạn mới. Trong lớp của cậu có một bạn nam tên Phạm Quang học cũng rất khá, nếu không phải nói là cực giỏi. Cậu có dịp tiếp xúc với anh có lẽ là khi cả hai học cùng một lớp Triết học và cậu được phân chung nhóm với anh. Nhìn dáng vẻ anh tranh luận đúng thật là nam tính vô cùng, dần dần việc được vào cùng một nhóm với anh cũng trở nên quen thuộc.

Nếu mà nhìn kỹ một chút thì Phạm Quang là một người khá điển trai, ánh mắt sáng, nụ cười dễ mến lại còn được nhận xét là sinh viên ưu tú của lớp, luôn tỏa sáng với những quan điểm lý luận sắc bén và sâu sắc. Còn cậu – Giang Phúc thì có hơi ngược lại một chút, cậu là người khá ít nói, trầm lặng, lại rất nội tâm nhưng bù lại cậu là người thích lắng nghe, tuy nhiên lập luận của cậu so với anh cũng gọi là một chín một mười cho nên nhóm nào phải đối đầu với nhóm của cậu với anh đều phải thua đến á khẩu.

Cũng từ khoảng thời gian ấy mà cả hai nhanh chóng thân thiết, ngoài giờ lên lớp thì thường sẽ đến thư viện để đọc thêm sách, giải các đề ôn tập trong sách. Tình bạn của họ thân thiết là thế, dần dần một thứ tình cảm nào đó giữa họ nảy nở. Tan trường họ cùng nhau trở về căn nhà mới thuê gần trường của cậu, ngồi bên ngoài ban công cùng với nhau họ chia sẽ những giấc mơ, những khó khăn và những bí mật thầm kín mà chưa từng kể một ai biết. Nhờ chuyện này mà cậu biết được anh có ước mơ trở thành giáo viên, mong muốn đem tri thức đến với nhiều người. Cậu cũng chia sẻ với anh về ước mơ khởi nghiệp, muốn thay đổi cuộc đời của mình cũng như gia đình.

Nhưng số phận đã đặt họ vào con đường chông gai, đầy sỏi đá. Gia đình anh qua lời nói của rất nhiều người là gia đình văn hóa, gia giáo, truyền thống cho nên khi anh kể, cậu sớm đã hiểu, ở gia đình anh chuyện tình cảm đã là điều khó, chuyện tình cảm đồng giới lại càng là điều cấm kỵ. Anh kể rằng bản thân luôn phải sống dưới áp lực của cha mẹ, họ luôn mong muốn anh phải cưới người môn đăng hộ đối, kết hôn và sinh con nối dõi tông đường. Thật ra số phận của anh chẳng khác cậu lắm, gia cảnh nhà cậu so với anh khó khăn hơn rất nhiều. Ba mẹ luôn ép buộc cậu phải lấy một người vợ giàu có để có thể giúp đỡ gia đình nhanh chóng thoát khỏi cảnh nghèo khó.

Hoàn cảnh cả hai người khác nhau quá nhiều nhưng thứ tình cảm lạ lẫm trong lòng cậu không có ý định sẽ im lặng. Kết thúc học kỳ, dĩ nhiên sẽ được nghỉ đâu đó khoảng 2 tháng, cậu lại không có ý định trở về quê mà lựa chọn đi làm thêm. Anh giống như cậu, nói dối với gia đình có dự án cần phải làm không về được, gia đình anh đối với chuyện học tập, thi cử và giành giải thì không còn gì khác quan trọng hơn nên cũng đồng ý. Anh dọn đến nhà cậu ở ít hôm, cả hai cũng đi làm thêm kiếm chút chi phí sinh hoạt, chi tiêu bên ngoài.

_______

Bảy tháng trôi qua,...

Ở bên cạnh nhau thời gian lâu như vậy, cảm xúc mà hai người dành cho nhau có phần khác đi, tuy nhiên vẫn không ai thổ lộ với ai câu nào tình cảm cứ như thế mà cất giữ đi. Bên cạnh nhau cũng được hơn bảy tháng, thời hạn của anh ở bên ngoài cũng kết thúc. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, anh ngồi bên ngoài ban công thẩn thờ nhìn về phía xa xăm.

“Hôm nay là ngày cuối cùng tớ ở cùng cậu rồi.”

Cậu nghe anh nói, bất ngờ hỏi lại: “Cậu nói gì vậy? Cái gì mà ngày cuối chứ?”

Anh thở dài: “Tớ nói dối người nhà là tớ đang thực hiện một dự án quan trọng, tớ nói với họ là bảy tháng nên bây giờ cũng đến rồi. Không biết đến khi nào tớ mới có thể cùng cậu ở một nơi nữa, ung dung tự tại không phải lo gì.”

Cậu trầm ngầm “Tớ không biết nên nói như nào nữa, có điều tớ sẽ nhớ cậu lắm.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, thả lỏng nói: “Không biết cậu biết không nhưng thời gian ở bên cạnh cậu tớ nhận ra nhiều điều lắm.”

Cậu im lặng lắng nghe. Anh từ từ mở lời: “Tớ nhận ra mình thích cậu. Không đơn thuần là tình bạn nữa, nó hơn thế. Nhưng tớ cũng hiểu nỗi khổ hiện tại, chúng ta đang sống ở một xã hội, một gia đình không dễ dàng tiếp nhận điều này.”

Nghe lời mà anh nói, hệt như một lời tỏ tình. Cậu xúc động nói: “Thú thực tớ cũng có cảm giác như vậy nhưng tớ sợ chúng ta sẽ bị xã hội kỳ thị.”

‘”Tớ cũng sợ lắm nhưng chuyện tình cảm đâu thể nào mà giấu được. Dù hiện tại chúng ta không ở bên cạnh nhau ngay được, tớ vẫn sẽ khẳng định với cậu tình cảm dành cho cậu luôn là thật.”

Cậu im lặng, anh ôm lấy cậu nói: “Tớ thật sự mong rằng chúng ta sẽ hạnh phúc mà không phải lo lắng về dáng vẻ, ánh nhìn của ai khác.”

Cậu nắm lấy tay anh, xúc động nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, tớ sẽ luôn chờ cậu và tớ cũng hy vọng rằng ngày chúng mình ở bên nhau sẽ đến thật sớm.”

“Cảm ơn vì đã chấp nhận tớ.” Anh nhìn cậu cười: “ Cũng đến giờ tớ phải đi rồi.”

Sau ngày hôm đấy, mối quan hệ giữa anh và cậu tiến triển hơn hẳn, cả hai kiên định ở bên nhau, bất chấp mọi cấm đoán từ gia đình. Họ tìm cách gặp nhau mỗi khi có thể, chia sẻ những khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi giữa những áp lực và trách nhiệm đè nặng. Mỗi khi ở bên nhau, họ cảm thấy như mọi khó khăn đều tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự bình yên.

_______

Vài tháng sau đó,...

Thời gian dài đằng đẵng rồi quá cả hai cũng đã tốt nghiệp đại học, anh trở thành giáo viên thực tập tại một trường trung học danh tiếng – trung học phổ thông C mà ngày đó anh theo học. Sự nghiệp của anh nhanh chóng thăng tiến nhưng áp lực từ gia đình ngày cũng vì thế mà lớn theo. Cuối cùng, anh bị ép buộc kết hôn với một người phụ nữ mà gia đình anh chọn, nói là môn đăng hộ đối với gia đình.

Anh hiểu rằng không thể chống lại quyết định này nên đã chia tay với cậu, hẹn cậu kiếp sau sẽ bù đắp. Cưới được một thời gian, anh không hề lại gần vợ mình ngược lại đêm nào cũng ra bên ngoài ban công ngồi nhớ nhung những kỉ niệm ngày ấy. Dù chia tay nhưng trong lòng vẫn luôn giữ một phần tình cảm dành cho cậu.

Còn phần cậu thì sau khi ra trường, lao vào công việc khởi nghiệp với hy vọng có thể thay đổi cuộc sống. Cậu làm việc không ngừng nghỉ, hy vọng rằng một ngày nào đó có thể tạo ra sự khác biệt. Tuy nhiên, những áp lực từ gia đình, thời gian và xã hội khiến cậu ngày càng mệt mỏi. Thậm chí cọng rơm cuối cùng cũng không còn nữa, anh đã chia tay cậu để kết hôn với một người phụ nữ khác.

Cậu lao đầu vào làm việc hơn nữa nhưng không may mắn rằng bản thân đã mắc một số nợ lớn không thể thanh toán được, cậu vay mượn gia định để lấp lỗ nhưng cuối cùng thành ra cả nhà cậu đều nợ nần rất nhiều, cái nghèo khiến cậu muốn nỗ lực hơn nữa cũng không thành, em trai của cha cũng vì lừa gạt mà nợ thêm một khoản đẩy cho gia đình cậu trả rồi gom tiền bỏ đi biệt tích. Vì để cứu vãn công ty và gia đình, cậu cũng bị ép phải kết hôn với một người phụ nữ giàu có, hy vọng có thể nhờ vào mối quan hệ này để ổn định công việc và gia đình.

Dù đã kết hôn, cả anh và cậu vẫn không ngừng nghĩ về nhau. Họ vẫn giữ liên lạc, đôi lúc cũng bí mật gặp nhau cho thỏa nỗi nhớ mong, cả hai chia sẻ những nỗi đau và áp lực mà mỗi người đang gánh chịu. Nhưng dần dần, sự mệt mỏi và bất lực bắt đầu chiếm lấy tâm trí họ.

______

Hai tháng sau khi mất liên lạc,...

Thời gian sau đó anh cảm thấy cơ thể có chút bất thường, đi khám thì phát hiện bị mắc một căn bệnh bẩm sinh hiểm nghèo. Anh không biết tại sao người nhà lại giấu anh chuyện động trời thế này chứ, ngày hôm đó từ bệnh viên trở về ầm ĩ một trận lớn rồi bỏ ra khách sạn qua đêm. Thời gian anh bên ngoài cũng nhiều, bố mẹ vì tìm anh mà gọi đến cho cậu hỏi nhưng dĩ nhiên cậu chẳng biết gì rồi. Ở bên ngoài được một tháng, anh biết rằng mình không còn nhiều thời gian nữa nên cũng không muốn trốn tránh nữa nhưng không muốn cậu phải đau khổ vì mình. Anh cố gắng giấu đi nỗi đau, tiếp tục sống và làm việc như bình thường kiểm thêm một khoản để lại cho cậu để anh đi rồi cậu vẫn còn tiền để dùng, nhưng sức khỏe của anh ngày càng không ổn nữa rồi.

Cậu lại không hề biết về căn bệnh của anh, vẫn lao vào công việc, hy vọng có thể thay đổi số phận. Cậu không muốn cả hai lúc nào cũng phải lén lút nữa, cậu muốn đứng trước mặt thế giới nói lời yêu anh. Cậu không biết rằng những nỗ lực không ngừng nghỉ của mình lại dẫn đến tình trạng kiệt quệ. Cậu thường xuyên phải nhập viện vì mệt mỏi và suy nhược nhưng vẫn không từ bỏ.

_______

Ba tuần trước khi trở nặng,...

Một ngày nọ cả hai hẹn nhau ở nhà trọ cũ ngày trước, trong lúc anh đi tắm cậu giúp anh sắp xếp giao án đặt gọn vào góc bàn. Cậu nâng giáo trình của anh lên, tình cờ tờ giấy bệnh án rơi xuống dất. Cậu nhặt nó lên xem mới phát hiện ra bệnh tình đang trở nặng của anh. Cậu hoảng đến mức rơi hết giấy tờ xong tay xuống, khuôn miệng run bần bật. Anh từ trong phòng tắm đi ra, thấy tình trạng cậu như vậy anh lo lắng bước lại.

Thấy anh, cậu cắn môi, nuốt nước bọt khó khăn nói: "Tại sao cậu không nói với tớ? Tại sao phải để tớ tự biết điều này?

Anh im lặng, ánh mắt không đủ can đảm nhìn xuống đất: "Tớ không muốn cậu lo lắng. Tớ muốn giữ mọi chuyện bình thường nhất có thể."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/blstory-oneshot/3-chung-ta-roi-se-hanh-phuc.html.]

Cậu giận dữ, co bàn tay lại nghiến răng nói: "Giữ mọi chuyện bình thường? Cậu nghĩ thế nào là bình thường khi cậu biết bản thân không còn sống được bao lâu nữa mà giấu tớ?"

Anh thở dài. "Tớ chỉ không muốn cậu phải chịu đựng thêm nỗi đau. Tớ muốn cậu nhớ về tớ phải là những kỷ niệm đẹp, chứ không phải là những ngày cuối đầy u ám này."

Cậu nhìn anh rưng rưng, mắt đỏ hoe. "Nhưng cậu không hiểu sao? Tớ yêu cậu! Tớ hiện tại chỉ muốn ở bên cạnh cậu, mặc kệ có chuyện gì xảy ra. Cậu nghĩ tớ không đủ mạnh mẽ để đối mặt với điều này sao?

Anh nở nụ cười, cẩn thận nắm lấy tay cậu. "Tớ biết cậu mạnh mẽ chớ. Nhưng tớ không muốn thấy cậu vì tớ mà đau khổ. Tớ không muốn trở thành gánh nặng cho cậu.

Giọng cậu nghẹn ngào nói: "Cậu không phải là gánh nặng! Cậu là người tớ yêu, là người tớ muốn chia sẻ mọi điều trong cuộc sống. Tớ muốn ở bên cậu, dù chỉ là một chút thời gian còn lại."

Anh rơi nước mắt. "Tớ xin lỗi... Tớ thực sự xin lỗi. Tớ không biết phải làm thế nào để bảo vệ cậu khỏi nỗi đau này."

Cậu lấy ngón tay lau đi nước mắt trên gương mặt anh. Cậu nở nụ cười, ôm chặt lấy anh. "Đừng xin lỗi. Chúng ta sẽ vượt qua điều này cùng nhau. Dù chỉ là thời gian ngắn, tớ muốn ở bên cậu, muốn làm cho cậu hạnh phúc."

Anh nức nở. "Cảm ơn cậu... Tớ cũng muốn ở bên cậu đến cuối cùng."

Cậu nhìn thẳng vào mắt anh. "Hãy hứa với tớ, cậu sẽ để tớ ở bên cạnh cậu, chia sẻ từng khoảnh khắc. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thứ."

Anh gật đầu. "Tớ hứa. Cảm ơn cậu đã luôn ở bên tớ."

Cậu đỡ anh ngồi lên ghế. "Vậy mình đưa cậu đi Đồi Dương nhé."

"Cũng được, tớ cũng muốn rằng lần cuối cùng ở chung một chỗ với cậu sẽ là nơi mà chung ta nhớ nhất. Đây cũng có lẽ là trải nghiệm mới đó." Anh cười nói.

Cậu thay anh cầm giấy bút viết bức thư cho người nhà của anh, một lá đơn xin nghỉ việc gửi đến nơi anh công tác. Cậu đặt sẵn hai vé xe khách đi đến bãi biển Đồi Dương ngày đó cả hai đã từng đi trước lúc chia tay. Họ cùng nhau trải qua những ngày cuối cùng của anh, tận hưởng những khoảnh khắc bên nhau dù biết rằng điều đó không thể kéo dài. Buổi sáng bình minh cuối cùng của anh, cả hai ngồi bên cạnh nhìn về phía bãi biển.

“Bình minh hôm nay đẹp thật. Tớ vẫn luôn rất thích cảm giác ngắm bình minh.”

Cậu nắm lấy bàn tay anh: “Tớ biết chứ, cậu luôn nói với tớ rằng bình minh chính là hy vọng, là khởi đầu mới.”

Anh thở dài nhẹ nhàng: “Nhưng có lẽ lần này bình minh không mang lại khởi đầu mới rồi. Tớ thật chỉ muốn được cùng cậu tân hưởng khoảnh khắc cuối cùng này, nhìn thấy biển và cảm nhận ánh nắng ấm áp giống như nụ cười ngày đầu tiên gặp cậu vậy, tớ thích nó.”

Cậu nghe anh nói mà nghẹn ngào: “Tớ không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sau này không được gặp cậu nữa, tớ không sống nổi mất.”

Anh dựa vào cậu, nở nụ cười yếu ớt: “Cậu đã mang đến cho tớ những năm tháng tươi đẹp nhất. Dù cho phải rời đi tớ thật sự không còn chút hối tiếc nào. Tớ biết rằng tớ đã sống và yêu hết mình rồi, giờ đến lượt cậu phải hạnh phúc đó.”

Nước mắt cậu kiềm không được, bắt đầu rơi. “Tớ không muốn cậu đi, cậu mang theo tớ đi cùng có được không. Tớ thấy thật tệ, tớ bất lực không có cách chào giữ cậu lai.”

Anh nắm lấy bàn tay cậu. “Đừng buồn mà, tớ vẫn luôn bên cạnh cậu mà. Hãy nhìn ánh bình minh kia, mỗi lần nhìn nó cậu sẽ thấy tớ, thấy kỷ niệm của chúng ta.”

Cậu nức nở: “Tớ hứa, tớ sẽ không bao giờ quên cậu. Phạm Quang sẽ luôn là một phần quan trọng trong trái tim Giang Phúc.”

Anh nhìn sâu vào đôi mắt cậu. “Sao lại thế được, cậu phải sống tiếp, mạnh mẽ và hạnh phúc. Đó là cách tốt nhất để tớ có thể ra đi yên lòng, tro cốt của tớ cậu hãy thả về biển nhé, tớ đã lâu rồi không hòa mình vào nó rồi.”

“Tớ hứa, tớ nhất định sẽ làm.”

Anh mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt từ từ nhắm lại. “Cảm ơn vì đã yêu tớ. Giang Phúc luôn ở mãi trong trái tim của Phạm Quang.”

Cậu ôm chặt lấy anh, nghẹn ngào. “Tớ yêu cậu. Hãy yên nghỉ nhé, lời tớ hứa tớ sẽ làm.”

Anh thở dài một hơi cuối cùng. “Bình minh… đẹp thật.”

Anh trút hơi thở cuối cùng, cậu nức nở nghẹn ngào nó không thành lời.

Ngày anh ra đi, cậu cảm thấy như một phần của mình cũng đã c.h.ế.t theo. Cậu không còn động lực để tiếp tục sống, mọi thứ dường như mất đi ý nghĩa. Cậu lao vào công việc một cách mù quáng, hy vọng rằng có thể tìm thấy sự an ủi trong công việc. Nhưng cơ thể cậu không thể chịu đựng nổi sự kiệt quệ cả về thể chất và tinh thần.

_____

49 ngày, sau ngày mất của anh...

Và rồi cậu cũng bị phát hiện mắc bệnh nặng, nhưng lần này, cậu không còn muốn chiến đấu nữa. Cậu quyết định từ bỏ, soạn sẵn một tờ đơn ly hôn cho vợ ký cậu một mình chạy đến Đồi Dương chờ anh. Nằm giữa bãi cát lớn cậu nhắm mắt dần dần chìm vào bóng tối. Trước khi ra đi, cậu đã viết một lá thư gửi lại gia đình, giải thích về tình yêu của mình dành cho anh và những khó khăn mà cả hai đã phải trải qua. Cậu hy vọng rằng gia đình sẽ hiểu và tha thứ cho mình.

Nhiều năm sau khi cái c.h.ế.t của cả hai qua đi gia đình của anh và cậu, sau khi đọc lá thư mà cậu để lại, đã hiểu ra tất cả. Họ nhận ra rằng tình yêu nào cũng là điều thiêng liêng và đáng trân trọng, dù xã hội có cấm đoán thế nào đi nữa. Người khó tình như cha anh cũng không nói gì, chỉ biết hối hận với những gì đã làm với anh. Sau đó không lâu gia đình họ cũng trở bên bình tĩnh hơn, không trách mắng hay lên án mà thay vào đó, họ chọn cách tôn trọng và tưởng nhớ tình yêu của hai người.

_______

Hai tháng sau,...

Trong một buổi chiều nọ, theo như dị nguyện của cậu để lại thì gia đình anh và cậu đã mua một mẫu đất quyết định chôn cất họ chung một chỗ, để hai người có thể ở bên nhau mãi mãi. Nơi họ chọn một ngọn đồi yên bình, nơi có thể ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, như một biểu tượng cho tình yêu của anh và cậu – một tình yêu vượt qua mọi rào cản và khó khăn.

Ngày dời mộ, cả gia đình và bạn bè đều có mặt, ai cũng cảm thấy đau buồn nhưng cũng cảm nhận được sự bình yên. Chu Linh, người bạn thân duy nhất của cả hai, đứng lặng lẽ bên mộ, nước mắt lăn dài trên má. Cô biết rằng hai người đã tìm thấy được cuộc sống bình yên, dù trước khi mất đi cuộc sống của họ đầy đau khổ và mất mát.

Sau này, Chu Linh cũng vì lời hứa ngày ấy với cậu mà quyết định chăm sóc cho gia đình cả hai, đặc biệt là đứa con của anh. Cô biết rằng mình không thể thay thế được ai trong hai người họ, nhưng cô sẽ làm mọi thứ để giữ gìn kỷ niệm và tình yêu của họ. Dẫu sao Chu Linh hy vọng rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, tình yêu và sự hy sinh của anh và cậu sẽ luôn được trân trọng và nhớ đến.

Và như thế, câu chuyện về anh và cậu cứ thế kết thúc, nhưng tình yêu của họ sẽ mãi mãi sống trong trái tim của những người biết đến câu chuyện này. Một tình yêu vượt qua mọi rào cản, một tình yêu bị cấm đoán nhưng không bao giờ phai nhạt. Họ đã sống và yêu hết mình, và dù cuộc sống có ngắn ngủi và đầy biến cố, họ đã tìm thấy bình yên bên nhau, mãi mãi.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...