BLSTORY ONESHOT - 2. Bình Yên: Cảm Ơn Vì Đã Không Đợi Nhau

Cập nhật lúc: 2024-06-30 16:42:58
Lượt xem: 8

Trường Đại học A là ngôi trường nổi tiếng với những học sinh xuất sắc và các hoạt động ngoại khóa đa dạng nhất tại thành phố M. Cũng chính ở nơi này, Phong Thiên một chàng trai trầm lặng và nội tâm, đã gặp Hứa Tuyên – người khiến cuộc đời anh rẽ sang một hướng mới.

Nhận xét đôi chút về bản thân thì anh – Phong Thiên là một học sinh giỏi, tuy nhiên tính cách khép kín khiến anh không có nhiều bạn bè. Thời gian của anh chủ yếu dành cho sách vở, những bài toán phức tạp và vẽ tranh. Ngược lại, Hứa Tuyên là một người hoàn toàn trái ngược: năng động, hòa đồng và luôn tỏa sáng dù ở bất cứ đâu, thêm vào đó thì Hứa Tuyên là đội trưởng đội bóng rổ và còn là hội trưởng Hội học sinh vô cùng nổi tiếng với nụ cười rạng rỡ và sự nhiệt tình.

Thật ra thì cuộc gặp gỡ của hai người khá là tình cờ, nhớ không lầm thì nó bắt đầu vào một buổi chiều mùa thu, ngoài trời khi ấy mưa rơi rất nhiều nên anh phải trú tạm vào Nhà Thể Chất của trường. Trùng hợp làm sao khi anh vô tình bắt gặp cậu đang tập bóng rổ. Vì lúc ấy đang luyện tập nên cậu nhập vai rất tự nhiên không khác gì cầu thủ nổi tiếng, ánh mắt và cử chỉ của cậu cuốn hút đến mức anh không thể rời mắt. Bắt đầu từ khi đó ngoài việc học ra anh bắt đầu theo dõi cậu nhiều hơn, mỗi lần gặp đều khiến tim anh đập nhanh hơn.

Một ngày nọ, anh vào thư viện để tìm sách đọc thì phát hiện ra quyển sách của Hoa Hoa – tác giả nổi tiếng của quyền Biển Rộng Trời Cao xuất bản giới hạn chỉ có hơn 20.000 bản và được bán hết ngay khi vừa ra mắt. Vì không biết chủ nhân của quyển sách này là cậu nên anh tranh thủ một chút cầm nó lên đọc.

Cậu đang vội đến nhà thể chất để tập bóng rổ với mọi người, chắc vì vội vàng quá mà không biết bản thân đã để quên cuốn sách yêu thích của mình ở thư viện. Khi quay lại tìm, cậu thấy anh đang đọc nó. Bất chợt thấy có người đang nhìn mình, anh giật mình nhìn lên và mỉm cười.

"Cuốn sách này của cậu à?" Anh hỏi.

Cậu gật đầu, ngạc nhiên không nói nên lời.

"Thật trùng hợp, tớ cũng rất thích cuốn sách này. Tớ là Phong Thiên, rất vui được gặp cậu."

Nhìn dáng vẻ kèm theo nụ cười của anh, cậu cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người. "Tớ là Hứa Tuyên, cảm ơn cậu đã giữ sách cho tớ."

“Cuốn sách này là phiên bản giới hạn mà, tớ biết nó quý giá đối với những người hâm mộ của Biển Rộng Trời Cao.”

“Cậu cũng là người hâm mộ của cuốn sách này nào?”

“Tớ là người hâm mộ của Hoa Hoa nên các cuốn sách mà anh ấy viết tớ đều thích.”

Từ hai con người xa lạ, họ bắt đầu kết giao và trở thành những người bạn tốt của nhau. Họ thường xuyên gặp nhau ở thư viện, cùng nhau thảo luận về sách và những sở thích chung. Cậu mang đến cho anh sự tươi mới và năng lượng mà cậu chưa từng trải qua. Ngược lại, anh là người giúp cậu tìm thấy những khoảng lặng bình yên trong cuộc sống bận rộn.

Tranh thủ được nhà trường cho nghỉ lễ vài ngày, cậu đưa anh về quê của mình chơi vài ngày rồi trở về thành phố M tiếp tục học. Một buổi tối nọ, ngồi bên bờ hồ, dưới ánh trăng mờ ảo, cậu ngẩn ngơ một lúc lâu mới lên tiếng. "Phong Thiên, cậu nghĩ như thế nào là thích một người."

Anh ngẫm nghĩ về câu hỏi của cậu một lúc lâu sau mới nói. “Hmm, thích một người đó không chỉ là cảm giác hứng thú ban đầu, mà còn là điều gì đó sâu sắc hơn. Đó là khi bạn không chỉ muốn ở bên họ vì vẻ ngoài hay những điều họ có, mà còn vì những gì họ là, những giá trị và tính cách của họ.”

“Đúng là như vậy, thích một người là cảm giác muốn dành thời gian với họ, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống. Đó là khi bạn muốn biến mỗi khoảnh khắc thành kỷ niệm đẹp, bởi bên cạnh họ, mọi thứ trở nên tươi đẹp hơn.”

“…Và thích một người cũng là khi bạn muốn làm cho họ hạnh phúc, thấy họ cười, và ủng hộ họ trong mọi tình huống.”

Cậu nhìn vào đôi mắt anh, chầm chậm nói. “Thích một người là khi bạn cảm thấy hạnh phúc chỉ bởi vì có họ ở bên cạnh. Và đối với tôi, thích một người cũng có nghĩa là cậu.”

Anh ngạc nhiên nhìn cậu, cảm giác trái tim mình như tan chảy. "Tớ cũng yêu cậu, Hứa Tuyên. Cậu là người đã mang ánh sáng đến cuộc đời tớ."

Và cũng từ đêm hôm đó, họ trở thành một đôi, dù phải giữ kín mối quan hệ để tránh những rắc rối không cần thiết từ bạn bè và gia đình nhưng họ chia sẻ với nhau những giây phút hạnh phúc, từ những buổi dạo chơi dưới ánh trăng, đến những lần cùng nhau ôn bài trong thư viện.

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Thầy Hiệu phó nhận được thư tố cáo từ một học sinh họ Chu nào đó, nội dung thư là tố cáo một cặp đôi nào đó trong trường thể hiện tình cảm trai gái quá mức và kể từ ngày hôm đó cậu luôn phải thay thầy hiệu phó giám sát những bạn học khác, tránh để Hiệu trường và Nhà đầu tư biết chuyện. Một ngày nọ, chỉ vì vô tình nắm tay trong thư viên bị người khác nhìn thấy. Tin tức về mối quan hệ của họ bị phát hiện và lan truyền khắp trường. Những ánh mắt dò xét, những lời đàm tiếu bắt đầu bủa vây lấy họ.

"Cậu có nghe gì chưa? Hội trưởng Hội học sinh Hứa Tuyên và Học sinh Đội tuyển Phong Thiên đang hẹn hò đấy!"

"Thật không thể tin được, hai người đó sao lại..."

Áp lực từ bạn bè và gia đình khiến họ cảm thấy ngột ngạt. Đặc biệt là Hứa Tuyên, khi gia đình cậu biết chuyện, đã có những phản ứng rất gay gắt.

"Bố mẹ không thể chấp nhận điều này!" Bố cậu hét lên trong một lần cậu về thăm nhà. "Con đang làm nhục gia đình chúng ta!"

Bản thân cậu đau đớn, nhưng cậu không thể từ bỏ anh được. "Nhưng mà bố, con yêu Phong Thiên, và con sẽ không thay đổi điều đó."

Những ngày tháng sau đó trở nên nặng nề hơn. Cả hai phải đối mặt với nhiều thử thách và mâu thuẫn. Họ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức vì phải đối mặt với quá nhiều áp lực.

Một buổi tối, khi họ đang ngồi bên hồ nước, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu. "Hứa Tuyên, tớ nghĩ rằng chúng ta cần phải có một quyết định dứt khoát. Tớ không muốn phải sống những ngày tháng thế này nữa."

Cậu nhìn vào mắt anh, cảm thấy sự đau đớn và mệt mỏi trong ánh mắt ấy. "Cậu đang nói gì vậy, Phong Thiên?"

"Tớ nghĩ rằng chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian," anh nói, giọng nghẹn ngào. "Tớ không muốn cậu phải chịu đựng những áp lực này vì tớ."

Cậu cảm thấy tim mình như bị xé nát. "Không, Phong Thiên. Tớ không thể sống thiếu cậu."

Anh ôm chặt cậu, nước mắt trào ra. "Tớ cũng không muốn rời xa cậu, nhưng tớ nghĩ đây là điều tốt nhất cho cả hai. Chúng ta cần thời gian để suy nghĩ."

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Họ ôm nhau lần cuối, dưới ánh trăng mờ nhạt của phòng trọ, họ ngồi cùng với nhau khóc suốt cả một đêm hôm ấy.

Sau khi cậu rời đi, cuộc sống của anh trở nên trống rỗng. Anh không còn cảm hứng để học hành hay làm bất cứ điều gì. Mỗi ngày trôi qua, anh chỉ biết chìm đắm trong những kỷ niệm về cậu, những nụ cười và những giọt nước mắt.

Sau chuyện đó thì cậu chuyển đến một thành phố khác để bắt đầu lại từ đầu. Cậu cố gắng quên đi anh, nhưng mỗi khi đêm về, những kỷ niệm đẹp đẽ và đau thương lại ùa về, làm cậu không thể nào yên lòng.

Thời gian trôi qua, anh cũng dần dần học cách sống một mình. Anh bắt đầu tìm lại niềm vui trong những điều nhỏ nhặt của cuộc sống, nhưng trái tim cậu vẫn luôn hướng về người con trai ấy. Những bức thư ngày nào anh viết cho cậu nhưng không bao giờ gửi, chất đầy trong ngăn kéo, là minh chứng cho tình yêu không thể phai nhạt.

Một ngày nọ, khi đang dọn dẹp căn phòng nhỏ của mình, anh tìm thấy một bức thư cũ của cậu. Những dòng chữ trên giấy đã phai mờ, nhưng cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn.

"Phong Thiên yêu quý,

Khi cậu đọc được bức thư này, tớ có lẽ đã rời xa cậu. Tớ không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tớ muốn cậu biết rằng tớ sẽ luôn yêu cậu, dù ở bất kỳ đâu. Tớ hy vọng cậu sẽ tìm thấy hạnh phúc, và nhớ rằng tớ sẽ luôn dõi theo cậu.

Yêu cậu, Hứa Tuyên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/blstory-oneshot/2-binh-yen-cam-on-vi-da-khong-doi-nhau.html.]

Anh cầm bức thư trong tay, nước mắt rơi xuống từng dòng chữ. Anh biết rằng tình yêu của cậu sẽ mãi mãi là một phần trong trái tim cậu, dù họ không còn bên nhau.

Một buổi tối trời mưa tầm tã, khi những cơn mưa đồ ào trắng xóa bên ngoài cửa sổ, anh thần thờ ngồi bên máy sưởi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Anh nhớ lại những kỷ niệm đẹp về cậu, những buổi chiều ngắm hoàng hôn, những lần cùng nhau đi dạo dưới mưa, và cả những lúc ôm nhau trong đêm.

"Dù cậu ở đâu, Hứa Tuyên à, tớ sẽ luôn yêu cậu," Anh thì thầm, như gửi gắm tâm tư đến người mà anh yêu thương nhất.

Năm tháng trôi qua, cậu quay về quê nhà sau khi kiếm được một khoản tiền lớn ở thành phố khác. Anh hiển nhiên biết được tin từ một người bạn cũ, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Một ngày, khi đang đi bộ trên con đường cũ, anh thấy cậu cùng một cô gái đang tươi cười hạnh phúc. Trái tim anh chùng xuống, nhưng vẫn mỉm cười bước tới.

"Hứa Tuyên, lâu quá không gặp," Anh chào.

Cậu nhìn thấy anh, nụ cười vụt tắt, thay vào đó là sự bối rối. "Phong Thiên, tớ... tớ đã định học xong sẽ trở về tìm cậu. Đây là Chu Ngọc, vợ sắp cưới của tớ."

Nghe xong, anh cố gắng nở nụ cười. "Chúc mừng cậu, Hứa Tuyên. Cậu và cô ấy rất đẹp đôi. Tớ rất vui khi thấy cậu hạnh phúc."

Cậu nắm tay Chu Ngọc chặt hơn, ánh mắt đượm buồn khi nhìn anh. "Cảm ơn cậu, Phong Thiên. Tớ luôn mong cậu sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình."

Anh gật đầu, nhưng lòng đau như cắt. "Tớ sẽ ổn thôi, Hứa Tuyên. Cậu hãy sống thật hạnh phúc."

Sau lần gặp đó, anh quyết định rời xa mọi ký ức về cậu. Đúng thật với câu người nói sẽ không nhớ còn người nghe sẽ chẳng quên. Anh thu xếp hành lý, lên chùa để tìm sự thanh thản cho tâm hồn. Ngôi chùa nằm ở vùng núi xa xôi, nơi chỉ có tiếng chuông chùa vang vọng và cảnh thiên nhiên tĩnh lặng.

Ngày đầu tiên bước chân vào chùa, anh cảm thấy một sự thanh thản mà trước đây cậu chưa từng trải qua. Tiếng kinh sách, mùi hương trầm, và sự tĩnh lặng của chốn thiền giúp anh dần tìm lại sự bình yên trong tâm hồn.

Những ngày tháng trôi qua, anh dần quên đi những đau khổ, những tổn thương trong lòng. Đồng thời anh cũng học cách chấp nhận mọi chuyện và tìm thấy niềm vui trong việc giúp đỡ người khác, trong những buổi thiền định và học kinh sách.

______

7 năm sau,...

Một ngày nọ, trong buổi lễ lớn của chùa, anh được giao nhiệm vụ đón tiếp các phật tử đến tham dự. Trong dòng người đông đúc, anh bất chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc – Hứa Tuyên. Cậu cùng vợ và con trai đến dâng hương, ánh mắt cậu ấy chạm vào ánh mắt anh, cả hai đều ngỡ ngàng.

"Phong Thiên, lâu quá rồi không gặp," Cậu bước tới, giọng nói vẫn dịu dàng như xưa.

Anh mỉm cười, bình thản. "Hứa Tuyên, cậu khỏe không?"

Cậu đưa mắt nhìn quanh, tỏ vẻ bối rối. "Tớ vẫn khỏe. Đây là con trai tớ, Hứa Dương."

Anh cúi xuống, mỉm cười với cậu bé. "Chào con, chú là bạn cũ của ba con."

Cậu bé ngượng ngùng nấp sau lưng bố, đôi mắt tròn xoe tò mò. "Chào chú."

Cả hai nói chuyện một lúc, chia sẻ về cuộc sống hiện tại của mỗi người. Cậu kể về công việc, về gia đình nhỏ của mình. Anh lắng nghe, trái tim không còn đau nhói như trước nữa.

Cuối buổi, khi cậu chuẩn bị rời đi, cậu nắm tay anh, ánh mắt tràn đầy xúc cảm. "Phong Thiên, tớ biết ngày đó nói như vậy cũng chỉ là để chúng ta có thời gian ngồi nghĩ lại, cho đến bây giờ gặp lại tớ thật mừng vì cậu không đợi tớ, vì nếu có đợi thì đến hiện tại tớ nghĩ cả hai có lẽ không bao giờ chúng ta có thể quay lại như trước, nhưng tớ mong rằng cậu sớm quên tớ đi nhé, ai cũng phải có cuộc sống tốt hơn mà."

Anh buông tay cậu ra, khẽ nói. "Hứa Tuyên, cuộc sống của tớ bây giờ rất tốt. Tớ đã tìm thấy bình yên ở đây. Cậu hãy sống hạnh phúc với gia đình mình. Đó là điều tớ mong muốn nhất."

Cậu gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Cảm ơn cậu, Phong Thiên. Cậu cũng hãy sống thật tốt."

Anh nhìn theo cậu cùng gia đình rời đi, lòng nhẹ nhõm. Anh biết rằng mình đã buông bỏ được quá khứ, chấp nhận hiện tại và sẵn sàng cho một tương lai mới. Trên con đường nương tựa vào Phật, anh đã tìm thấy sự an yên và một tâm hồn thanh thản.

Một ngày nọ, trong buổi lễ cầu an, anh nghe thấy tiếng chuông chùa vang vọng. Trong không gian thanh tịnh, cậu cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Anh ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cảm nhận từng cơn gió nhẹ thổi qua. Anh biết rằng, dù cuộc đời có nhiều sóng gió, nhưng khi tìm được con đường đúng đắn, con người ta sẽ tìm thấy bình yên.

Anh tiếp tục sống và cống hiến cho chùa, giúp đỡ những người cần sự giúp đỡ. Anh trở thành một người thầy đáng kính, mang lại ánh sáng và hy vọng cho nhiều người khác. Dù quá khứ có đau thương, nhưng anh đã vượt qua và tìm thấy một cuộc sống mới, tràn đầy ý nghĩa.

Năm tháng trôi qua, cả hai dần mất liên lạc. Cậu bận rộn với cuộc sống gia đình, với công việc và những trách nhiệm mới. Còn anh, trong chốn thiền môn, tiếp tục hành trình tìm kiếm sự giác ngộ. Mỗi người đều có con đường riêng, nhưng tình bạn và tình yêu đã từng chia sẻ sẽ mãi mãi là một phần trong ký ức.

Một buổi tối mùa thu, khi anh đang thiền định dưới gốc cây bồ đề, anh cảm nhận được một cảm giác thanh thản lạ thường. Trong tĩnh lặng, anh bỗng nhớ lại những kỷ niệm xưa, những tháng ngày hạnh phúc và đau khổ bên cậu. Nhưng giờ đây, tất cả đã trở thành quá khứ. anh đã học cách buông bỏ, chấp nhận mọi thứ và tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.

"Dù ở đâu, tớ vẫn luôn cầu chúc cho cậu được hạnh phúc, Hứa Tuyên à," Anh thì thầm, như gửi gắm tâm tư của mình vào cơn gió đêm.

Trong chốn thiền môn, dưới ánh trăng mờ ảo, anh cảm nhận được sự bình yên tuyệt đối. Cuộc đời có thể đầy sóng gió, nhưng khi biết buông bỏ và chấp nhận, con người ta sẽ tìm thấy sự an yên trong tâm hồn.

Một ngày nọ, khi đang quét sân chùa, cậu nhận được một lá thư từ cậu. Trong thư, cậu kể nhiều lắm nào là kể về cuộc sống của mình, về gia đình nhỏ và những khó khăn, thách thức mà cậu đã trải qua. Cậu cảm ơn anh vì đã từng là một phần quan trọng trong cuộc đời cậu, giúp cậu hiểu ra nhiều điều về tình yêu và cuộc sống.

"Phong Thiên à,

Cảm ơn cậu vì tất cả. Tớ luôn biết rằng dù chúng ta không còn bên nhau, nhưng cậu vẫn là một phần quan trọng trong cuộc đời tớ.

Có điều này tớ vẫn luôn phải nói, cảm ơn vì đã không đợi tớ.

Tớ hy vọng cậu sẽ tìm thấy hạnh phúc và sự bình yên trong chốn thiền môn.

Chào cậu, Hứa Tuyên."

Anh cầm lá thư trong tay, cảm nhận được tình cảm chân thành từ cậu. Anh biết rằng, dù cuộc sống có thay đổi, nhưng tình bạn và tình yêu mà họ từng chia sẻ sẽ mãi mãi là một phần trong trái tim.

Ngày tháng trôi qua, anh tiếp tục hành trình của mình trong chốn thiền môn, giúp đỡ và truyền đạt kiến thức cho những người khác. Anh đã tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc trong cuộc sống mới, không còn bị ám ảnh bởi quá khứ đau thương.

Một buổi sáng mùa xuân, khi hoa đào nở rộ, anh ngồi thiền dưới gốc cây bồ đề, cảm nhận từng cơn gió xuân mát lành. Anh biết rằng, dù cuộc đời có nhiều thử thách, nhưng khi biết buông bỏ và chấp nhận, con người ta sẽ tìm thấy sự an yên trong tâm hồn.

Cuộc đời là một hành trình dài, đầy những bất ngờ và thử thách. Anh đã vượt qua những đau khổ, tìm thấy con đường của riêng mình và sống một cuộc đời ý nghĩa. Dù cậu không còn bên cạnh, nhưng tình yêu và tình bạn mà họ từng chia sẻ sẽ mãi mãi là một phần trong ký ức, là nguồn động lực để anh tiếp tục sống và cống hiến.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...