Bát Thập Bát Phật Quái Đàn - Chương 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-06 08:45:12
Lượt xem: 628

11.

Tôi gần như loạng choạng trở về nhà vì sợ hãi.

Vừa vào nhà, Thôi Danh Chương đã dán bùa màu vàng lên cửa.

Bố tôi đến gần, nôn nóng hỏi: “Con đã giấu hình nộm đất sét chưa?”

Tôi nhìn ông ấy, trong chốc lát không biết phải nói gì.

Bố tôi nhìn tôi, khẩn trương hỏi tiếp: “Con, con không làm?”

Tôi cắn môi gật đầu.

Bố tôi hét lên “Trời ơi” và chỉ vào tôi, chân không ngừng run rẩy.

“Lạc Lai ơi Lạc Lai, mạng sống của gia đình Hồ Lão Tam thì quý giá. Còn bà nội con, mẹ con và cả bố, chúng ta đều đáng c.h.ế.t phải không?”

Nghe bố nói vậy, tôi không nói nên lời.

Đúng vậy, mạng sống của gia đình Hồ lão tam thì quý giá, còn nhà tôi thì sao…

Giờ đây, bà nội, bố mẹ sẽ mất mạng vì những suy nghĩ nhất thời của tôi.

Tôi nên làm gì?

"Lạc Lai, con để hình nộm đất sét ở đâu? Bây giờ bố đi lấy!"

Bố tôi lo lắng nói.

"Con… Con để chúng ở trong sân nhà bác cả."

Bố tôi nói rồi định bước ra ngoài.

“Thằng nhóc Lạc Lai này vẫn là quá tốt bụng, có lẽ đây chính là vận mệnh của nó.” Thôi Danh Chương thở dài.

Bố tôi vội vàng nói: “Không được, dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể đề nhà mình bị diệt môn như vậy được.”

Thôi Danh Chương nói: "Phúc Sinh, trăng đã mọc, đừng ra ngoài. Bà nội ngươi và lão cũng coi như là có duyên phận. Đêm nay lão sẽ ở lại đây, bảo vệ mọi người bằng mọi giá."

"Thôi đạo trưởng đã dùng mọi cách để cứu chúng ta. Nếu đêm nay ông ấy mà mất mạng vì suy nghĩ nhất thời của con, Lạc Lai, con có thấy trong lòng cắn rứt lương tâm không?”

Bố lớn tiếng mắng tôi.

Thôi Danh Chương thở dài: “Đừng mắng thằng bé nữa, từ xưa đến nay lòng tốt luôn được đền đáp, có thể vì hành động của Lạc Lai hôm nay, không chừng có thể giúp gia đình mọi người ngăn chặn được tai họa.”

Bố tôi tức giận đến mức nói: "Có thể chặn được cái gì! Thôi đạo trưởng, ông mở cửa đi, bây giờ tôi qua nhà anh cả lấy hình nộm đất sét!"

Thôi Danh Chương ngẩng đầu, bỗng nhỏ giọng nói: "Phúc Sinh, chờ đã, sao lão lại cảm thấy bên ngoài có gì đó không ổn."

Nghe vậy, tôi mới chú ý đến bên ngoài hoàn toàn im lặng.

Rõ ràng lúc này chỉ mới có sáu bảy giờ tối, tầm này mọi người ăn xong sẽ ra ngoài đi dạo quanh thôn.

Nhưng hiện tại, đột nhiên không còn nghe thấy âm thanh nào ngoài cửa nữa.

Ngay cả tiếng chó sủa cũng không có.

Ba người chúng tôi đứng ở cửa, hồi hộp nín thở.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi từ nhà bác cả truyền tới.

Tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên đặc biệt nặng nề, giống như mỗi bước đi đều cực kỳ khó khăn.

Tôi sợ đến mức không dám thở, trong khi Thôi Danh Chương rút kiếm ra ngăn chúng tôi ở phía sau.

Một lúc sau, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước cửa nhà.

Sau đó, “cộc” “cộc” “cộc” “cộc”.

Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.

"Cẩn thận, là quỷ gõ cửa." Thôi Danh Chương nói.

“Có phải nữ quỷ kia đang ở đây không?” Tôi gần như vô thức hỏi.

“Loại ác linh đó chắc chắn sẽ không gõ cửa trước khi làm hại người khác.” Thôi Danh Chương trả lời.

“Ai, ai ở bên ngoài đó?” Bố tôi hỏi với giọng run run.

"Em hai, là anh, Quý Sinh đây."

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn khiến tôi nổi da gà.

Là bác cả sao? Người đứng ngoài cửa chính là bác cả đã c.h.ế.t!

"Anh cả, anh đã c.h.ế.t rồi, anh muốn giúp nữ quỷ kia hãm hại bọn em sao?" Bố tôi sợ hãi nói.

"Tôi ở đây chỉ để giúp mọi người."

Ngoài cửa, giọng bác cả chậm rãi vang lên.

"Anh cả, anh nói muốn giúp mọi người, anh tính giúp như thế nào?"

“Ngày mai, tự mình, nhìn.”

Giọng nói ngoài cửa vang lên, dường như muốn đặt thứ gì đó ở cửa.

Nghe âm thanh thì có vẻ như là một cái bát.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân của người bác đã c.h.ế.t rời đi sau khi đã đặt thứ kia xuống.

Trong khoảng thời gian này, cả ba chúng tôi hầu như không thể thở được.

Một lúc sau chúng tôi chỉ nhìn nhau.

“Đạo trưởng, bây giờ tôi mở cửa nhìn xem có được không?” Bố tôi hỏi.

"Đừng mở ra. Anh trai cậu đã nói ngày mai, vậy thì ngày mai chúng ta sẽ xem."

Thôi Danh Chương nói.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Tôi hỏi.

Thôi Danh Chương nói: "Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn. Lão sẽ bố trí trận pháp trước, để lão xem nữ quỷ đó có bản lĩnh đến mức nào! "

Tôi thấy ông ta lấy ra các loại pháp khí bùa chú từ trong balo, rồi bắt đầu bày trận ở trong sân.

Đầu tiên ông thắp Thất tinh đăng, sau đó nhờ bố tôi mang bốn sợi dây, buộc vào cọc gỗ và quấn quanh người ông ta. Sợi dây được dán đầy bùa chú, Thôi đạo sĩ khoanh chân ngồi xuống, đặt một bát nước trước mặt, lấy gạo rải xung quanh. Sau khi làm xong tất cả những điều này, ông bảo chúng tôi về nhà ngủ trước.

"Đạo trưởng, làm vậy có ổn không?"

Bố tôi hỏi.

Thôi Danh Chương nói: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi, qua đêm nay rồi nói.”

Chúng tôi lo lắng trở về nhà, nhìn Thôi Danh Chương đang ngồi xếp bằng thiền định một mình trong sân.

Nhưng làm sao có thể ngủ được khi mạng sống của mình đang bị đe dọa?

Thế là một lúc sau, cha tôi và tôi lần lượt đi ra sân, cùng nhau ngồi đằng sau Thôi đạo sĩ.

Đây có phải là đêm cuối cùng của gia đình chúng tôi không?

Thôi đạo sĩ có thể đánh bại nữ quỷ đó không?

Nữ quỷ đó sẽ g.i.ế.t chúng tôi như thế nào?

Không biết tại sao nhưng khi biết mình sắp c.h.ế.t, tôi cảm thấy bớt sợ hãi hơn.

Tôi chỉ nghĩ cách bảo vệ mẹ và bà trong nhà khi mọi chuyện xảy ra.

Tôi nghĩ bố tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Khi tàn thuốc trên mặt đất ngày càng nhiều, ngoài trời dần sáng hơn.

Mí mắt tôi nặng trĩu, cố gắng nhìn Thất tinh đăng đặt trước mặt Thôi đạo sĩ đã bị thiêu rụi đến giọt sáp cuối cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bat-thap-bat-phat-quai-dan/chuong-6.html.]

Đêm dài sắp tàn, nữ quỷ đâu rồi, sao còn chưa đến?

Cuối cùng, khi gà gáy và bình minh ló dạng, bầu trời dường như sáng hẳn.

Tôi nhìn Thôi đạo sĩ cả người lắc lư, đứng dậy khỏi mặt đất.

"Đạo trưởng, sao nữ quỷ kia không đến?" Tôi mệt mỏi hỏi.

"Không biết, lão cũng cảm thấy kỳ quái, trước tiên mở cửa nhìn xem Quý Sinh để lại cái gì đã." Thôi đạo sĩ xoa xoa cánh tay nói.

Bố tôi giẫm lên tàn thuốc trên đất rồi vội vàng mở cửa.

Cửa mở ra, trước cửa có một cái bát, trong bát chứa rất nhiều đất và cỏ dại.

Bên cạnh chiếc bát có một hình nộm nhỏ bằng đất sét.

Chính là bức tượng nhỏ bằng đất sét do chính Thôi Danh Chương làm ngày hôm trước.

Nhìn bề ngoài thì hình nộm đất sét đó rõ ràng là tôi.

12.

Thôi Danh Chương cầm chiếc bát và hình nộm đất sét lên nhìn một lúc.

Bố tôi hỏi: “Đạo trưởng, anh trai tôi làm vậy là có ý gì?”

Thôi Danh Chương đưa hình nộm cho tôi, sau đó dùng một tay đào qua lại trong chiếc bát, phát hiện ra ngoài đất thì cũng chỉ có một ít lá và rễ cây.

Lá, rễ, đất.

Tôi nhìn vào bát rồi chợt nói: “Lá rụng về cội à?”

Chẳng lẽ nữ quỷ kia nhờ bác cả bảo chúng tôi mang tro cốt của cô ấy về quê để cô ấy “lá rụng về cội”?

Như vậy thì cô ấy sẽ không làm phiền gia đình chúng tôi nữa.

Đây có phải là lý do tại sao đêm qua nữ quỷ không đến báo thù chúng tôi không?

Thôi Danh Chương nhìn tôi, gãi đầu nói: "Nghe cũng hợp lý đó, hình như có thể hiểu theo nghĩa như vậy. Không hổ là người từng đọc sách, vậy hình nộm đất sét này, có phải là ám chỉ để cháu đi làm không?

Nghe Thôi Danh Chương nói, tôi chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại.

Đây… là bảo tôi một mình đem tro cốt của nữ quỷ đi sao?

“Đạo trưởng, Lạc Lai nhất định phải tự mình đi sao?” Bố tôi hỏi.

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Lão đạo sĩ gật đầu nói: “Nếu tin tức anh trai cậu đưa ra là như vậy, thì chắc hẳn là có suy nghĩ riêng của cậu ấy. Hiện tại chúng ta cũng không có biện pháp nào khác, ngược lại nữ quỷ kia muốn g.i.ế.t mấy người thì dễ như trở bàn tay. Hôm qua cô ta không đến, xem ra muốn ám chỉ để cô ta “lá rụng về cội”, mới có thể hóa giải cừu oán trăm năm của hai nhà.”

Bố tôi gật đầu rồi nhìn tôi đầy ẩn ý như để xác nhận xem tôi có sẵn lòng không.

Rõ ràng là tôi cảm thấy trong lòng hoảng loạn nhưng miễn là tôi có thể cứu được cả gia đình thì không sao cả.

Nhưng câu hỏi đặt ra là cố hương của người phụ nữ họ Mạc này ở đâu?

“Hỏi bà nội của cháu đi.”

Nói xong, chúng tôi cùng đi vào trong nhà.

Lúc đầu bà nội lắc đầu nói không biết.

Nhưng đúng lúc chúng tôi cảm thấy có thể đợi đến buổi tối đi hỏi bác cả, thì bà nội đột nhiên nói: “Mấy người vào tủ đầu giường của tôi tìm thử xem, chỗ đó có một tờ báo cũ, là một tờ báo nhỏ chuyên đăng những vụ án bí ẩn ở tỉnh thành năm đó. Trên tờ báo đó có ghi lại chuyện năm ấy nhà họ Lâm chúng ta bị nữ quỷ tàn sát, có lẽ sẽ nhắc tới quê quán của cô ta.”

Tôi và bố ôm mấy cái chăn đệm xuống, mở cái rương hồi môn năm đó của bà nội ra, lục lọi bên trong, quả thật tìm được một tờ báo cũ được gấp lại mấy lần.

Tờ báo tên là "Lư Châu Phong Nguyệt", bố tôi chậm rãi mở ra, trên đó viết kỳ 112 tháng 9 năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 33.

Trang đầu viết về cuộc bình chọn hoa khôi của Hợp Phì, còn có một vụ án h.i.ế.p d.â.m xảy ra ở địa phương. Mà lật đến trang thứ hai, tôi thấy dòng tiêu đề được viết lớn "Trong một đêm, mười sáu người nhà họ Lâm bị g.i.ế.t c.h.ế.t, thôn dân xung quanh cho biết là nữ quỷ đòi mạng.”

Tôi vội vàng cúi xuống xem, loại báo cũ này là chữ phồn thể dọc, bố tôi và Thôi Danh Chương thực ra cũng không hiểu lắm nhưng tôi học chuyên ngành lịch sử ở đại học, đọc loại chữ phồn thể dọc này không có gì khó khăn..

Bài báo này được viết khá chi tiết, chắc hẳn đã phỏng vấn những người có liên quan đến gia đình chúng tôi nên ngay từ đầu đã giới thiệu rõ ràng về thân phận của nữ quỷ ấy

Trên đó viết, cô ấy tên là Mạc Xuân Lan, người ở thôn Bắc Đầu, huyện Tùng, tỉnh Hà Nam, sinh năm trung Hoa Dân Quốc thứ 18.

Khi nhìn thấy xuất xứ của cô ấy, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, sự việc này xảy ra vào năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 33, Mạc Xuân Lan bị bán cho nhà họ Lâm một năm trước.

Có lẽ, lý do cô ấy bị bán, không phải là vì gia đình sa sút, mà là gặp phải thiên tai nạn đói.

Tôi tiếp tục cúi xuống đọc, bài báo viết về cách Mạc Xuân Lan g.i.ế.t c.h.ế.t mẹ chồng và chồng của mình.

Đầu tiên, cô ấy lợi dụng buổi tối, lúc mẹ chồng đang ngủ say, dùng chăn che kín đầu mẹ chồng khiến bà ta ngạt c.h.ế.t, sau đó lại cầm d.a.o đ.â.m c.h.ế.t chồng mình, hơn nữa còn đ.â.m nhiều nhát mới g.i.ế.t c.h.ế.t hắn.

Làm xong những việc này, cô ấy cũng không vội vàng bỏ trốn, mà lại thu xếp hành lý rồi lang thang trong thôn một lúc.

Kết quả là vì do dự, người canh gác trong thôn đã phát hiện ra và nhìn thấy vết m.á.u chưa kịp xử lý trên người cô. Sau đó họ gọi những thôn dân khác đến bắt người phụ nữ này lại.

Người chủ trì việc thiêu sống nữ quỷ là ông kị của tôi, đúng như lời bà nội đã nói.

Tờ báo còn nói rằng sau tuần thất đầu tiên, người phụ nữ này đã hóa thành quỷ, quay lại g.i.ế.t c.h.ế.t mười sáu người nhà họ Lâm, trong đó có ông kị của tôi.

Nội dung phía dưới tựa hồ nửa thật nửa giả, cũng không có giá trị gì nhiều.

Thông tin có giá trị nhất trong bài báo này, dĩ nhiên là cho chúng tôi biết rằng nữ quỷ tên là Mạc Xuân Lan, người ở thôn Bắc Đầu, huyện Tùng, tỉnh Hà Nam. Như vậy, nếu điều mà nữ quỷ muốn là lá rụng về cội, thì nơi đến đã được xác định.

Sau đó chúng tôi vội vàng cùng đi đến hồ chứa nước, trên đường gặp được trưởng thôn, ông ấy biết được chuyện thì cũng gọi người cùng giúp chúng tôi qua đó đào hũ tro cốt của Mạc Xuân Lan.

Thôi Danh Chương tự mình lập bàn thờ và thực hiện nghi lễ, mọi người theo chỉ dẫn của ông ta, ở chỗ trước đây chôn bác cả và bác gái của tôi đào xuống

Đào sâu xuống khoảng ba mét, cuối cùng cũng đào ra một cái hũ gốm màu đen được dán kín bằng giấy phù vàng, .

Đây có lẽ là tro cốt của Mạc Xuân Lan.

Thôi Danh Chương ôm lấy hũ tro, trước tiên dùng giấy sáp màu đỏ bọc hai lớp, sau đó dùng giấy phù vàng bọc thêm hai lớp nữa rồi nghiêm túc đặt vào tay tôi.

Từ thôn chúng tôi đến huyện Tùng gần 700 cây số, lái xe phải mất gần 8 tiếng đồng hồ.

Dù đêm qua tôi không ngủ cả đêm nhưng tôi cũng không dám chậm trễ chút nào, vội vàng từ biệt bố mẹ và đạo sĩ. Trưởng thôn kêu người đưa tôi đến trạm đường dài trong huyện.

Tôi lên chuyến xe buýt đường dài khởi hành lúc mười giờ sáng, một mình mang theo chiếc hũ gần trăm tuổi này đặt chân đến thôn Bắc Đầu, huyện Tùng.

Tôi ôm hũ tro cốt đến khách sạn đã đặt ở trong huyện.

Khi tôi bước vào, nhân viên quầy tiếp tân cứ nhìn mãi vào hũ tro trong lòng tôi, làm tôi có chút ngại ngùng.

Thôn Bấc Đầu cách huyện Tùng khoảng hai ba giờ đi xe, tôi nghĩ rằng hôm nay đã muộn như vậy, ước chừng cũng không tìm được xe đưa tôi đến đó. Hơn nữa chuyến đi này đã quá mệt mỏi, nên tôi tắm rửa xong, liền chuẩn bị ngủ một giấc.

Thực sự đã mấy ngày nay tôi ngủ không ngon giấc nên dù để hũ tro ở góc tường tôi cũng không sợ hãi giống như những đêm trước quay cuồng khó ngủ mà ngược lại nằm không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Không biết đã ngủ được bao lâu, tôi bị chiếc điện thoại cạnh gối đánh thức. Mở mắt ra nhìn thì đã là hơn mười một giờ tối rồi, người gọi là mẹ tôi.

Tôi nhấc máy, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng mẹ:

"Lạc Lai, con mau chóng trở về đi, chúng ta bị nữ quỷ kia lừa rồi, bố con, bố con xảy ra chuyện rồi……."

Bố tôi xảy ra chuyện rồi?

Tôi tỉnh hẳn ngủ, vội hỏi mẹ chuyện gì đang xảy ra.

Bỗng lúc này đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng ồn ào khiến tôi hoàn toàn không nghe rõ được mẹ tôi đang nói cái gì nhưng lại giống như nghe thấy mẹ tôi đang cười.

Sau đó, tiếng cười kia như là từ trong điện thoại di động chạy ra.

Bắt đầu vang vọng khắp phòng.

Tôi vội tìm chiếc đèn ngủ bên cạnh nhưng dù có làm cách nào cũng không thể bật lên được.

Tôi nhảy xuống giường, chạy đến cạnh cửa thì phát hiện cửa cũng không mở ra được.

Lúc quay đầu lại thì tôi thấy cái hũ tro cốt để ở góc tường bỗng phát ra tiếng khe khẽ

Những tờ giấy bọc trên đó đâu rồi? Sao lại biến mất rồi?

Có cái gì đó, từ bên trong hũ tro, chầm chậm chảy ra.

Là một màn sương đen, đen hơn cả màn đêm.

Mạc Xuân Lan cuối cùng cũng đến rồi sao?

Bình luận

2 bình luận

  • Vừa ng ta tha chết cho rồi mà còn phong ấn ng ta lần nữa...nếu muốn giết là giết rồi...xem thấy tức..đúng lòng ng thua cả ma quỷ

    CửuVỹ 1 tháng trước · Trả lời

    • Truyện hồi hộp nha mn

      Huahua 2 tháng trước · Trả lời

      Loading...