Bát Thập Bát Phật Quái Đàn - Chương 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-06 08:54:39
Lượt xem: 576

13.

Màn sương đen ngày càng tiến lại gần tôi.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Mạc Xuân Lan, tôi ở đây để đưa cô trở về cố hương mà.

Ý của cái bát đó không phải là lá rụng về cội sao?

Chẳng lẽ ám chỉ của bác tôi đưa ra là sai?

Hay là cô ta đang cố tình lừa tôi?

Tại sao?

Rõ ràng cô đã g.i.ế.t mười sáu người nhà họ Lâm, sao còn không chịu buông tha cho chúng tôi!

Tôi khóc nức nở, dựa vào cửa phòng khách sạn hét vào màn sương đen.

Có ai có thể nghe thấy tiếng tôi hét không?

Có ai có thể đến cứu tôi không!

Nhưng vô ích, cái bóng đen vẫn ngày càng tiến lại gần tôi hơn.

Tôi chợt cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo, giống như một con kiến, men theo mắt cá chân bò lên trên.

Khi thứ đó trườn lên n.g.ự.c tôi, tôi chỉ cảm thấy n.g.ự.c như bị thứ gì nặng nề đè lên làm cho tôi không thở được, không khí trong phổi dường như bị ép ra từng chút một.

Sau đó, đỉnh đầu bắt đầu nhức như kim châm, trong đầu tôi liên tục lặp lại hai đoạn hình ảnh kinh khủng - xác c.h.ế.t chồng chất, tượng Phật màu đen, xác c.h.ế.t chồng chất, tượng Phật màu đen…

Lần này thật sự phải c.h.ế.t sao?

Tại sao lại muốn đuổi cùng g.i.ế.t tận nhà họ Lâm chúng tôi!

Rốt cuộc là có thâm cừu đại hận gì vậy!

Đợi đã... thâm cừu đại hận…

Một số đoạn tin tức mà tôi xem hồi sáng đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.

Có điều gì đó không đúng?

Đợi đã, tôi chưa thể c.h.ế.t được, đừng g.i.ế.t tôi vội!

Khi tôi cảm thấy ý thức của mình đang dần bị rút ra, tôi dùng sức lực cuối cùng của mình, liều mạng la lớn: “Mạc Xuân Lan, cô không g.i.ế.t chồng và mẹ chồng của mình phải không!”

Khi tôi hét lên những lời này, ngay lập tức, những hình ảnh kinh dị màu đỏ như m.á.u lóe lên trong đầu tôi biến mất.

Cái cảm giác bị ép n.g.ự.c cũng biến mất luôn.

“Chồng và mẹ chồng của cô thật ra không phải do cô g.i.ế.t, đêm ấy cô lần quanh trong thôn không đi ngay là vì đang chờ hung thủ thật sự phải không?”

Tôi thở hổn hển nhìn màn sương đen trước mặt dừng lại chỉ cách tôi hai bước.

14.

Suy đoán của tôi có đúng không?

Thực ra lúc sáng khi tôi đọc bài bào đó đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Nếu Mạc Xuân Lan bị bán tới đây vì nạn đói, lại còn suốt ngày không được ăn no thì cô ấy làm sao có khả năng g.i.ế.t liên tiếp hai người được?

Sau khi g.i.ế.t người, tại sao cô ấy không nhanh chóng bỏ trốn?

Hơn nữa tôi nghe nói, chỉ có người c.h.ế.t oan mới trở thành oán quỷ, cho dù nhà họ Lâm dùng gia quy để x.ử t.ử Mạc Xuân Lan nhưng rốt cuộc thì cô ấy cũng đã g.i.ế.t hai mạng người, theo lẽ thường cũng không đến nỗi oan ức đến biến thành oán quỷ chứ.

Nhìn màn sương đen bất động trước mặt, tôi lập tức đưa ra suy đoán thứ hai:

"Hung thủ thực sự là người nhà họ Lâm đúng không?"

"Là ông cố của tôi, Lâm Tư Phác, phải không?"

Những người nhà họ Lâm năm đó đều đã c.h.ế.t nhưng Mạc Xuân Lan vẫn không chịu tha cho chúng tôi. Lời giải thích duy nhất cho việc này là kẻ gây ra tai họa vẫn chưa bị trừng phạt.

Và thủ phạm khi ấy chắc chắn là ông cố của tôi, Lâm Tư Phác, người đã may mắn sống sót trong cuộc thảm sát ấy nhờ có tổ sư gia của Thôi Danh Chương giúp đỡ.

Màn sương đen vẫn bất động nhưng sau đó, đầu tôi lại đau dữ dội.

Một số mảnh vỡ ký ức lại xuất hiện trong đầu tôi nhưng lần này chúng không còn mang màu đỏ m.á.u như trước nữa.

Tôi nhìn thấy một chàng trai và một cô gái trốn trong đống cỏ khô hôn nhau dưới bầu trời xanh.

Tôi nhìn thấy cô gái cho chàng trai xem vết thương của mình còn mặt chàng trai thì đỏ bừng vì tức giận.

Tôi thấy vào lúc đêm khuya, chàng trai đi vào trong sân dùng d.a.o g.i.ế.t c.h.ế.t một người đàn ông cao gầy, sau đó xông vào phòng ngủ bóp cổ một bà lão.

Tôi nhìn thấy cô gái đang giúp chàng trai thu dọn bộ đồ đẫm m.á.u rồi vội vàng nói lời tạm biệt với chàng trai.

Ngay sau đó, tôi thấy cô gái bị trói trên cột cờ, dưới thân xếp đầy củi khô, có người cầm đuốc châm lửa bắt đầu thiêu sống cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bat-thap-bat-phat-quai-dan/chuong-7.html.]

Còn chàng trai kia đang đứng ở phía trước đám đông, cúi gằm mặt, bên cạnh là một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng.

Không cần đoán, chàng trai đó chắc chắn là ông cố Lâm Tư Phác của tôi.

Bởi vì cặp chân mày của chàng trai ấy, cùng tôi, cùng bố tôi, cùng một nhà bác cả tôi, thật sự quá giống nhau.

Sau đó, những mảnh vỡ trong tâm trí tôi biến thành những làn khói đen lớn.

Khói đen chân thực đến mức tôi phải nhắm mắt lại và ho vì sặc khói.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi không chỉ thấy rất nhiều khói đen mà còn có cảm giác nóng rát.

Không đúng, người bị treo lên thiêu sống sao lại biến thành tôi rồi?

Còn bên dưới có rất nhiều khuôn mặt vô cảm như xác c.h.ế.t đang nhìn tôi chằm chằm.

Trong số những gương mặt này, tôi nhìn thấy cả gia đình bác tôi.

Đây đều là những người đã bị nữ quỷ g.i.ế.t c.h.ế.t sao?

Đợi đã, còn có người phụ nữ đó, người lẽ ra phải ở vị trí của tôi.

Cô ấy là Mạc Xuân Lan, cô ấy đang lạnh lùng nhìn tôi, trong mắt không có một tia thương cảm.

"Mạc Xuân Lan! Mạc Xuân Lan! Nếu như cô g.i.ế.t tôi thì sẽ không còn ai trên thế giới này biết rằng cô bị oan nữa.”

Tôi hét về phía Mạc Xuân Lan.

“Bố cô lúc trước làm bảo tiêu cũng tính là một người anh hùng hảo hán, cô muốn bố mẹ mình biết con gái họ là kẻ g.i.ế.t người sao?

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

“Ông cố của tôi, sau khi cô bị thiêu sống chưa đầy năm năm cũng đã qua đời. Nếu ông không cảm thấy tội lỗi thì sao có thể c.h.ế.t trẻ như vậy được?”

“Mà ông ấy dùng Bát Thập Bát Phật Trận để trấn áp cô cũng là vì muốn sớm rửa sạch hận thù của cô, để cô sớm được siêu thoát đến miền cực lạc!”

"Nếu cô thả tôi đi, tôi sẽ nói rõ oan khuất của cô với mọi người, tôi sẽ chôn cô bên cạnh mộ bố mẹ, bốn mùa cúng bái để cô sớm được giải thoát.”

Tôi tuyệt vọng hét vào mặt Mạc Xuân Lan đang đứng trong đám đông, hy vọng cô ấy có thể hiểu được, những kẻ hại c.h.ế.t cô ấy đều đã phải trả giá hết rồi.

Bây giờ, đối với cô ấy, làm rõ oan ức của mình, có ý nghĩa hơn là trả thù con cháu của kẻ thù xưa, Nhưng cô ấy vẫn chỉ lạnh lùng nhìn tôi, giống như một con rối không có linh hồn.

Lửa đã cháy đến ngón chân tôi rồi, cảm giác nóng rát quá chân thật.

Tôi thực sự sẽ c.h.ế.t ở đây sao?

Nếu biết trước mình sẽ bị thiêu sống thà tôi đi tìm chỗ nào đó tự treo cổ mình cho xong.

Tôi đau khổ nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ đợi sự tra tấn chậm rì rì của cái c.h.ế.t.

Nhưng tôi đã đợi rất lâu, chẳng những không đợi được lửa bùng lên mà còn cảm thấy như nó đang dần nhỏ đi.

Có chuyện gì vậy?

Tôi từ từ mở mắt ra, chỉ thấy Mạc Xuân Lan đang đứng trước mặt tôi.

Cô ấy vẫn lạnh lùng nhìn tôi, làm tôi sợ hãi đến mức da gà dựng đứng cả lên.

"Trông cậu rất giống ông cố của mình."

Đây là câu nói đầu tiên Mạc Xuân Lan nói với tôi.

Câu này có ý nghĩa gì?

Chắc là muốn nói trông giống nhau chứ gì.

Tôi sợ đến mức không dám thở mạnh, sau đó tôi nhìn thấy khuôn mặt của Mạc Xuân Lan ngày càng gần tôi hơn, giống như đang nghiên cứu điều gì đó.

“Khi xưa, anh ta nói rằng muốn đưa tôi đi.”

Mạc Xuân Lan thong dong nói.

Người tôi lại đổ mồ hôi lạnh, lo sợ oán hận trong lòng cô ấy lại dâng lên, trực tiếp siết c.h.ế.t tôi.

Nhưng cô ấy không làm gì cả, thay vào đó cô ấy chậm rãi nói một câu:

“Đi tìm mộ của bố mẹ tôi, chôn tôi bên cạnh họ.”

Đây là những lời cuối cùng cô ấy nói với tôi.

Tôi thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô ấy, không biết tại sao lại phảng phất một chút bi thương.

Cô ấy nói xong, đầu tôi lại đau như bị kim đâm.

Sau đó, mọi thứ trước mắt tôi đều biến mất.

Tôi quay trở lại căn phòng khách sạn.

Màn sương đen biến mất, chỉ còn lại chiếc hũ tro cốt vẫn lặng lẽ đặt trong góc.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Tôi quỳ rạp xuống đất, há miệng thở dốc, tất cả mọi chuyện thật không thể tưởng tượng nổi.

Lần này cô ấy thực sự buông tha cho tôi rồi sao?

Bình luận

2 bình luận

  • Vừa ng ta tha chết cho rồi mà còn phong ấn ng ta lần nữa...nếu muốn giết là giết rồi...xem thấy tức..đúng lòng ng thua cả ma quỷ

    CửuVỹ 1 tháng trước · Trả lời

  • Truyện hồi hộp nha mn

    Huahua 2 tháng trước · Trả lời

Loading...