Báo thù - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-06-30 15:33:07
Lượt xem: 225

[06]

Tôi tìm kiếm hồ sơ về Phó Mộng Điệp trên Internet nhưng không tìm thấy gì. Không có tài khoản mạng xã hội, không có tin tức, không có gì cả. Cô ấy có vẻ là một người trong sạch.

Tôi chợt nghĩ đến dì Vân, bảo mẫu già của gia đình họ Phó.

Phó Thần Châu đã nhắc đến dì Vân nhiều lần với tôi. Theo hắn, dì Vân đã làm bảo mẫu cho gia đình họ Phó suốt hai mươi năm, chăm sóc chu đáo cuộc sống hàng ngày của hắn như thể bà là mẹ hắn. Bà ấy hiền lành và tốt bụng, có kỹ năng nấu ăn ngon, đặc biệt là món cháo nấm trắng và cháo hạt sen rất xuất sắc. Khi Phó Thần Châu học đại học, dì Vân đã nghỉ làm và về quê dưỡng già.

Tôi cẩn thận tìm hiểu nhiều nơi, cuối cùng cũng tìm ra tung tích của dì Vân: dì chưa từng kết hôn, không có con và hiện đang sống trong viện dưỡng lão. Tôi mua một ít hoa quả và lấy danh nghĩa Phó Thần Châu đến thăm bà ấy.

Dì Vân đã già rồi, sức khỏe không được tốt nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn. Bà ấy rất vui khi gặp tôi, nắm tay tôi và kể rất nhiều giai thoại về tuổi thơ của Phó Thần Châu.

Khi tôi bóng gió đề cập đến Phó Mộng Điệp, đôi mắt dì Vân chợt ươn ướt.

“Mộng Điệp là một cô bé ngoan, thật sự là một cô bé ngoan.” Bà nói: “Đáng tiếc, thật đáng tiếc!”

Từ lời nói của dì Vân, cuối cùng tôi cũng ghép được câu chuyện về Mộng Điệp.

Họ của Mộng Điệp không phải là Phó mà là Sở.

Cô ấy là con gái nuôi của gia đình họ Phó.

Cha của Mộng Điệp, Sở Nam Sơn, vốn là tài xế của cha Phó Thần Châu, Phó Hằng, từng cứu mạng Phó Hằng trong một vụ tai nạn xe hơi. Sau đó Sở Nam Sơn đột ngột qua đời, để báo đáp ân tình của ông, Phó Hằng đã nhận nuôi cô con gái nhỏ Mộng Điệp.

Từ nhỏ Sở Mộng Điệp đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện và đáng yêu, gia đình họ Phó coi cô ấy như con ruột và rất yêu quý cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bao-thu/phan-3.html.]

Mộng Điệp chỉ nhỏ hơn Phó Thần Châu sáu tháng nên hai người lớn lên cùng nhau, là bạn thuở nhỏ không thể tách rời.

Phó Thần Châu cũng rất yêu thương và bảo vệ em gái nuôi của mình, mối quan hệ giữa hai người còn tốt hơn cả anh chị em ruột.

Khi Mộng Điệp lớn lên, cô ấy không chỉ xinh đẹp, quyến rũ mà còn có tính cách dịu dàng, tốt bụng và dễ gần. Cô ấy thông minh, chăm học, đa năng, có năng khiếu hội họa và có thành tích học tập xuất sắc.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô ấy được nhà họ Phó đưa đi du học. Mãi đến 3 năm trước, cô mới trở về Trung Quốc và kết hôn với Giang Đông Húc, con trai cả của tập đoàn Giang thị.

Không ngờ, chỉ sáu tháng sau khi kết hôn, cô bị trượt chân, rơi từ nóc tòa nhà xuống và tử vong.

Lúc này, dì Vân bật khóc và không cầm được nước mắt.

“Đáng tiếc, thật đáng tiếc.” Bà lẩm bẩm: “Cô ấy còn trẻ như vậy, mới lấy chồng, sao lại c--hết chứ?”

Bà ấy nói rồi lấy điện thoại ra cho tôi xem một bức ảnh. Đó là ảnh cưới của Sở Mộng Điệp.

Trong ảnh, Sở Mộng Điệp mặc váy cưới màu trắng ngồi trên ghế, trên tay cầm bó hoa bách hợp đang nở rộ, trông rất tao nhã và xinh đẹp. Chú rể đứng phía sau, đặt tay lên vai cô và mỉm cười uể oải trước ống kính. Sở Mộng Điệp không cười.

[07]

Trên Internet cũng không có nhiều ghi chép về Sở Mộng Điệp. Gần đây nhất là một báo cáo từ ba năm trước, về một vụ tai nạn ngã lầu: [Vào rạng sáng một ngày, Sở Mộng Điệp, một phụ nữ 26 tuổi, rơi từ tầng cao nhất của một tòa nhà dân cư ở trung tâm thành phố xuống và tử vong tại chỗ.]

Xa hơn nữa, có một mẩu tin tức từ rất lâu rồi: [Sở Mộng Điệp, học sinh năm thứ hai trường trung học Anh Cao, đã giành huy chương vàng trong Cuộc thi vẽ tranh sáng tạo Van Gogh Cup.]

Ngoài ra còn có một bức ảnh đính kèm bên dưới tin tức: Cô gái trẻ Sở Mộng Điệp ôm chiếc cúp và mỉm cười ngọt ngào, không biết về vận mệnh tương lai của mình.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...