Báo thù - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-02 04:59:31
Lượt xem: 216

[04]

Sau khi kết hôn, công việc của Phó Thần Châu đột nhiên trở nên bận rộn. Hắn về nhà ngày càng muộn và tôi thường phải đi ngủ trước khi hắn về.

Những ngày nghỉ, hắn luôn tham gia các hoạt động xã hội, mãi đến sáng sớm hắn mới về nhà trong với mùi rượu nồng nặc rồi chìm vào giấc ngủ.

Tôi gọi cho hắn, nhưng hắn không bao giờ trả lời. Các cuộc điện thoại trong văn phòng có thể được kết nối, nhưng người trả lời luôn thư ký, và câu trả lời luôn là: "Ông Phó đang họp."

Cứ như vậy, thời gian tôi ở bên Phó Thần Châu ngày càng ít đi, có khi cả tuần không gặp, không nói chuyện với hắn một lời nào.

Cuối cùng khi chúng tôi gặp nhau, thái độ của hắn đối với tôi ngày càng lạnh lùng và không còn dịu dàng, ân cần như trước nữa.

Không gặp được Phó Thần Châu, tôi hơi chán nên nhân lúc hắn không có ở nhà, tôi đã gọi đội dọn phòng chuyên nghiệp đến dọn dẹp kỹ lưỡng. Trong một cuốn sách cũ ở phòng làm việc, tôi tìm thấy một bức ảnh có góc ố vàng.

Thiếu niên Phó Thần Châu cùng một cô gái cùng tuổi khoác tay nhau đứng trên bãi cỏ, mỉm cười nhìn nhau. Cô gái mặc một chiếc váy hoa, mái tóc đen được buộc thành đuôi ngựa, đôi mắt hình quả hạnh và đôi má hồng đào, trên mặt có một đôi lúm đồng tiền nhỏ, trông rất đáng yêu và tinh nghịch.

Phó Thần Châu trong ảnh nhìn cô ấy với vẻ mặt dịu dàng và say đắm. Tình yêu trong đôi mắt ấy không thể giấu được. Đằng sau bức ảnh là một ngày cách đây mười năm và hai cái tên: Thần Châu, Mộng Điệp.

Không hiểu sao tôi muốn xé đôi bức ảnh này ra.

[05]

Tôi đợi mấy ngày, cuối cùng đợi đến khi Phó Thần Châu rảnh rỗi trở về nhà.

Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn dài để dùng bữa. Đầu bếp biết tin hắn về đã cố gắng hết sức để phục vụ các món ăn ngon, nhưng tôi ăn như nhai sáp.

Nhìn Phó Thần Châu, tôi nhớ tới ánh mắt của hắn trong bức ảnh đó, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và yêu thương. Hắn chưa bao giờ nhìn tôi như thế.

Tôi nhịn không được hỏi: “Mộng Điệp là ai?”

Hắn sửng sốt một lúc, vẻ mặt đột nhiên tối sầm lại. Hắn lạnh lùng nhìn tôi và hỏi: “Em đã nghe ai nói thế?”

Tôi nói: "Em đã nhìn thấy bức ảnh của anh trong cuốn sách."

Sắc mặt của hắn càng ngày càng tức giận: "Ai cho em tùy ý lục lọi đồ đạc của anh?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bao-thu/phan-2.html.]

Lòng tôi lạnh buốt, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản. Tôi nói: “Em gọi dịch vụ dọn phòng và vô tình nhìn thấy nó”.

Hắn lặng lẽ đứng dậy và rời khỏi bàn ăn. Tôi đi theo hắn, nhìn hắn đi vào thư phòng lấy cuốn sách cũ trên kệ xuống. Tất nhiên là bức ảnh không còn ở đó nữa.

Hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi: “Ảnh của anh đâu?”

Tôi hỏi lại: “Mộng Điệp là ai?”

Tôi và hắn nhìn nhau hồi lâu, ánh mắt lạnh lùng như dao, nhưng tôi luôn bình tĩnh, không nhượng bộ chút nào. Cuối cùng, hắn nhận ra sự hớ hênh của mình và dịu lại.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Mộng Điệp là em gái anh, cô ấy… cô ấy đã qua đời rồi.”

Tôi nói: “Tại sao em chưa bao giờ nghe anh nhắc đến điều đó?”

Hắn trả lời: “Cô ấy qua đời rất đột ngột, gia đình anh rất đau buồn nên không muốn nhắc đến chuyện đó nữa”.

Cho dù cô ấy đột ngột rời đi, tại sao ngay cả một bức ảnh, một đồ vật cũ hay thậm chí là dấu vết của cô ấy cũng không còn sót lại ở nhà? Tại sao lại giấu bức ảnh này? Tại sao hắn trông lại tức giận?

Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng tôi cảm thấy hỏi cũng vô ích nên không thèm hỏi.

Phó Thần Châu không chịu bỏ cuộc: "Bức ảnh đó? Em để nó ở đâu?"

Tôi bình tĩnh trả lời: “Em nghĩ đó là đồ vô dụng nên đã vứt nó đi”.

Hắn tức giận, chỉ vào mặt tôi, cau mày hung dữ nói: "Em! Em! Em -" Hắn không nói thành lời.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn: "Anh sao vậy? Không phải chỉ là một bức ảnh cũ thôi sao? Vứt nó đi. Có chuyện gì lớn sao?"

"Hoài Niệm, em thật quá vô lý!"

Hắn nói những lời này xong, quay người rời đi, đóng sầm cửa lại.

Tôi không thể không cười. Tôi lấy bức ảnh ra khỏi túi xách và nhìn thật kỹ. Mộng Điệp trong ảnh trẻ trung xinh đẹp, trên môi luôn nở nụ cười và tràn đầy sức sống trẻ trung. Tại sao một cô gái sôi nổi như vậy lại biến mất không dấu vết?

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...