Báo thù - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 09:08:21
Lượt xem: 407

[08]

Vì bức ảnh kia mà Phó Thần Châu giận tôi, nửa tháng không về nhà. Tôi không cảm thấy tức giận hay buồn bã. Suy cho cùng, tôi và hắn là một cuộc liên hôn thương mại, mới quen nhau nửa năm mà đã kết hôn, tình yêu thực sự có thể có được bao nhiêu chứ?

Chỉ là sau khi kết hôn hắn không về nhà, hình ảnh hắn trở nên xấu xí. Tôi không tìm thấy Phó Thần Châu nên mang quà đến thăm bố mẹ hắn. Bó mẹ hắn là những con cáo già nhiều năm trên thương trường, sao họ có thể không hiểu ý tôi.

Họ gọi Phó Thần Châu đến trước mặt tôi và khiển trách hắn, tuy là để xoa dịu tôi nhưng điều họ nói là muốn tôi mang thai sinh con càng sớm càng tốt và mở rộng các chi nhánh của Phó thị.

Phó gia chỉ có ba đời truyền thừa, Phó Thần Châu là con trai duy nhất, năm nay đã 30 tuổi. Cha mẹ Phó Thần Châu muốn có cháu trai, tôi hiểu cảm giác của họ.

Khi mới kết hôn, tôi đăng ký tham gia các lớp tư vấn mang thai, bỏ hút thuốc và uống rượu, mua axit folic và uống đúng giờ mỗi ngày. Nhưng Phó Thần Châu đã mất tích suốt ngày, mình tôi chuẩn bị mang thai có sao mà được?

[09]

Chớp mắt đã đến ngày sinh nhật của bố tôi. Phó Thần Châu cũng chịu nhường bước, cùng tôi về nhà dự tiệc sinh nhật.

Khi tôi lấy chồng, bố tôi có hứa sẽ cho tôi 10% cổ phần của Tập đoàn Nguyên thị làm của hồi môn nhưng số cổ phần đó vẫn chưa được chuyển đi. Để có được những phần của hồi môn này, Phó Thần Châu đã phải ra vẻ là một người con rể hiếu thảo và ngoan ngoãn. Tôi cũng rất vui khi được hợp tác và đóng vai đôi vợ chồng yêu nhau cùng hắn.

Trong bữa tiệc sinh nhật, mọi người đều vui vẻ, bố tôi và người vợ thứ ba Tần Sách rất hòa hợp, còn đối với tôi, đứa con gái ông nhặt được nửa đường, cũng “cha thương, con hiếu”, thật là hòa hợp, hạnh phúc.

Phó Thần Châu uống rất nhiều, trên đường lên xe về nhà, mặt hắn đỏ bừng, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như say rượu.

Đã lâu rồi tôi và hắn không ở bên nhau như thế này. Tôi im lặng nhìn khuôn mặt được điêu khắc của hắn, và không khỏi suy nghĩ. Tôi chậm rãi ghé sát vào tai hắn: “Thẩm Châu, chúng ta sinh con đi.”

Hắn nhìn tôi, ánh mắt mơ hồ, tựa như đang cười, nhưng khóe mắt lại có chút ươn ướt. Hắn ôm chặt tôi, thì thầm: “Mộng Điệp, là em à? Anh nhớ em quá…”

Cơ thể tôi cứng đờ, tôi muốn đẩy hắn ra nhưng hắn càng ôm tôi chặt hơn.

"Mộng Điệp, Mộng Điệp, đừng rời xa anh."

Tôi bất ngờ vùng ra khỏi vòng tay hắn, giơ tay lên và tát hắn một cái thật mạnh. Lần này, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo.

Bên trong xe, bầu không khí lạnh ngắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bao-thu/phan-4.html.]

"Tài xế, dừng xe." Phó Thần Châu đột nhiên hét lớn.

Xe dừng lại, hắn mở cửa bỏ chạy.

[10]

Sau ngày hôm đó, Phó Thần Châu không bao giờ trở về nhà nữa. Tôi cũng lười quan tâm đến hắn, tôi còn có việc riêng của tôi, không rảnh.

Khi tôi kết hôn với Phó Thần Châu, gia đình họ Phó đã chia cho tôi 3% cổ phần của Phó thị. Bây giờ, tôi đã thanh lý toàn bộ tài sản trong tay, tìm người trung gian mua cho tôi một lượng lớn cổ phiếu của Phó thị và mua thêm 5% cổ phần. Cộng lại thì tổng là 8%. Những điều này đủ để tôi được gia nhập hội đồng quản trị của Phó thị.

Vốn cổ phần của Phó thị rất phân tán, với tư cách là cổ đông lớn nhất, Phó Thần Châu chỉ nắm giữ 20% cổ phần. Cha và mẹ hắn mỗi người có 12%. Tập đoàn Giang thị nắm giữ 10%. Chính là Giang gia cưới Sở Mộng Điệp.

Tôi đã cố gắng hết sức để liên lạc với Giang Tiên Chi, Chủ tịch trẻ của tập đoàn Giang thị. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một phòng trà riêng.

Giang Tiên Chi chỉ mới hai mươi sáu tuổi, cao ráo, đẹp trai, sống mũi cao, đôi mắt sâu, một phần tư dòng m.á.u người da trắng. Anh ta ngồi xuống trước mặt tôi, mỉm cười nhìn tôi rồi chậm rãi nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô chắc là Phó phu nhân.”

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn biết về Sở Mộng Điệp.”

Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt anh ta.

Tôi nói thêm: “Tôi cũng muốn mua cổ phần của Phó thị từ anh. Giá cả có thể thương lượng.”

Anh ta trầm tư, còn tôi lấy bộ ấm trà trên bàn ra và tập trung pha trà: hâm ấm ấm, thưởng trà, rót trà, rửa trà, pha trà, đậy kín ấm và rót. Tôi im lặng đặt trà đã pha trước mặt Giang Tiên Chi, nói: “Không biết Lư Sơn Vân Vũ năm nay mới hái có hợp khẩu vị anh Giang hay không.”

Anh ta cầm tách trà lên và dường như đã đưa ra quyết định. Anh ta nói: "Về cổ phần của Phó thị, tôi sẽ suy nghĩ trước khi trả lời cô. Tuy nhiên, tôi có thể kể cho cô nghe về Sở Mộng Điệp. Dù sao đó cũng không phải là bí mật."

Tôi nói: “Tôi không vội.”

Anh ta đặt tách trà xuống và kể cho tôi nghe câu chuyện của Sở Mộng Điệp.

Theo Giang Tiên Chi: Gia đình họ Phó và gia đình họ Giang luôn có mối liên hệ chặt chẽ.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...