Báo thù - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 18:32:38
Lượt xem: 348

[01]

Tôi và Phó Thần Châu quen nhau trong một buổi gặp mặt mai mối.

Hắn là Chủ tịch trẻ của tập đoàn Phó thị, còn tôi là con gái của một gia đình giàu có của tập đoàn Nguyên thị, rất xứng đôi.

Lần đầu gặp nhau, Phó Thần Châu mặc một bộ vest lịch sự, ánh sáng chiếu vào hắn, đường nét rõ ràng, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, hắn đẹp như một bức tượng đá cẩm thạch trong viện bảo tàng.

Hắn nhìn tôi, đôi mắt như biển cả vô tận.

Trước đây tôi từng nghe nói rằng con trai của tập đoàn Phó thị rất đẹp trai, có thể ra mắt giới giải trí, xem ra không phải là nói quá.

Tôi bắt tay hắn, bàn tay hắn to và ấm áp, nước da trắng ngần và những ngón tay thon dài. Tôi luôn thích những người có bàn tay đẹp.

Tôi nói: "Xin chào anh Phó, tôi tên là Hoài Niệm."

Rõ ràng hắn sửng sốt trong giây lát, tôi gần như có thể nhìn thấy câu hỏi trong đầu hắn: [Con gái của nhà họ Nguyên, tại sao lại họ Hoài?]

Hiểu ý hắn nên tôi nói thêm: “Tôi lấy họ mẹ.”

Hắn cũng không hỏi gì nữa, tôi cũng không muốn giải thích.

Tôi lấy họ của mẹ tôi vì bà chưa bao giờ kết hôn với bố tôi. Trong giấy khai sinh không ghi rõ bố ruột nên tôi là con ngoài giá thú.

Nhưng như số phận đã an bài, ba người vợ của bố tôi đều không sinh được mụn con nào. Cuối cùng, tôi, một đứa con gái ngoài giá thú, trở thành huyết thống duy nhất của ông ta và là người thừa kế tập đoàn Nguyên thị.

Tôi nghĩ đây là số phận. Tôi luôn tin vào số phận. Giống như, vừa nhìn thấy Phó Thần Châu, tôi liền biết chắc chắn hắn sẽ trở thành chồng tôi. Tưởng tượng ra cảnh trong tương lai tôi và hắn ngày đêm ở bên nhau, tôi không khỏi mỉm cười.

Phó Thần Châu hỏi tôi: “Cô Hoài cười cái gì?”

Tôi nói: “Hoa văn trên cà vạt của anh Phó đẹp quá, trông giống như một con bướm vậy”.

Phó Thần Châu cũng cười, nhưng trong mắt lại có chút buồn bã. Sau này tôi mới biết chiếc cà vạt là quà sinh nhật của Mộng Điệp.

Vâng, cô ấy đã tồn tại kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau.

【02】

Ba tháng sau khi gặp Phó Thần Châu, chúng tôi đính hôn. Tôi bắt đầu đi cùng hắn đến một số cuộc họp mặt kinh doanh và tiệc tối, đồng thời cũng bắt đầu liên lạc với bạn bè và vìng xã giao của hắn.

Phó Thần Châu có một người bạn tốt tên là Hứa Úy. Khi gặp nhau lần đầu, tôi nhận ra rằng anh ta có vẻ không thích tôi cho lắm. Anh ta luôn cau mày nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, như thể tôi là kẻ trộm đã lấy trộm thứ không thuộc về mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bao-thu/phan-1.html.]

Sau đó, đến ngày sinh nhật của Phó Thần Châu, tôi thuê một chiếc du thuyền để chúc mừng. Hứa Úy uống rất nhiều rượu, trước mặt mọi người, hắn trừng mắt đỏ hoe nhìn tôi, chỉ vào mũi tôi chửi: "Hoài Niệm, cô là ai? Không phải chỉ giàu thôi sao! Cô không giỏi bằng Mộng..."

Anh ta chưa kịp nói xong thì đã có nhiều người xung quanh cố gắng kéo anh ta ra ngoài.

Phó Thần Châu vỗ vỗ cánh tay tôi an ủi: “Hứa Úy uống hơi nhiều rượu, Niệm Niệm, đừng trách cậu ấy.”

Tôi nói: "Không sao, em không để bụng đâu. Em vào trang điểm lại một chút."

Tôi rời cabin một mình và đi lên boong.

Hứa Úy đang tận hưởng làn gió mát trên boong tàu, nhìn thấy tôi, anh ta loạng choạng bước tới, muốn nói gì đó với tôi. Tôi xua tay với thuyền viên ở một bên: "Anh ta không phải là khách của tôi. Mời anh ta xuống tàu."

Chiếc du thuyền và thủy thủ đoàn là do tôi thuê, tất cả họ đều nghe lời tôi.

Hai thành viên thủy thủ đoàn tóm lấy Hứa Úy, một người bên trái và một người bên phải rồi ném đưa anh ta ra khỏi tàu.

Tôi nằm ở mạn thuyền nhìn Hứa Úy lắc lư trong nước, giống như một con bọ nhỏ, rất thú vị. Sau khi cảm thấy đa đủ, tôi lại nhờ nhân viên cứu hộ vớt anh ta lên.

Hứa Úy nằm trên boong tàu, sống dở c--hết dở, nôn ra nước biển, trông như một con c--hó c--hết đuối.

Phó Thần Châu ra ngoài tìm tôi, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Sau này, tôi không bao giờ gặp lại Hứa Úy trong vòng bạn bè của Phó Thần Châu nữa, cũng không ai trong số bạn bè của Phó Thần Châu dám chỉ vào mặt tôi và đưa ra những nhận xét mà không lường trước hậu quả nữa.

【03】

Sáu tháng sau khi chúng tôi gặp nhau, Phó Thần Châu và tôi kết hôn. Đám cưới diễn ra hoành tráng và là đám cưới trên bãi cỏ theo phong cách phương Tây phổ biến nhất vào thời điểm đó.

Hàng nghìn ngọn nến được thắp sáng tại địa điểm cưới được trang trí lộng lẫy, giống như một biển sao trên trái đất.

Tôi và Phó Thần Châu nắm tay nhau đi giữa các vì sao trong khi nghệ sĩ piano chơi bản Sonata ánh trăng mà tôi yêu thích.

Chiếc váy cưới tôi đang mặc được Phó Thần Châu đặt may riêng ở nước ngoài, chiếc váy được đính những viên kim cương thật, rực rỡ như dải Ngân Hà. Bó hoa cũng do chính Phó Thần Châu thiết kế: những bông hồng trắng tinh khiết xen lẫn những bông hoa lưu ly màu xanh lam.

Tôi và Phó Thần Châu trao nhẫn và thề nguyện trước mặt họ hàng, bạn bè:

"Không bao giờ rời xa, chúng ta nguyện sẽ sống c--hết cùng nhau."

Lúc đó, mắt tôi hơi ươn ướt. Tôi quá vô dụng.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...