Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn trai và em gái tôi - Chương 2: Những bước đi đầu tiên

Cập nhật lúc: 2024-08-09 22:28:49
Lượt xem: 2

Chương 2: Những bước đi đầu tiên

Ánh hoàng hôn dần buông xuống thành phố, nhuộm đỏ bầu trời và phủ lên mọi vật một màu cam ấm áp. Mai đứng trước gương, cẩn thận chỉnh sửa lại mái tóc và trang phục. Cô đã chọn một chiếc váy đơn giản màu xanh nhạt, màu sắc yêu thích của Tuấn. Đêm nay là một đêm quan trọng, và cô muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo.

Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc đồng hồ điểm 7 giờ tối. Mai hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh những cảm xúc đang xáo động trong lòng, rồi bước ra mở cửa.

Tuấn đứng đó, cao ráo và phong độ trong bộ vest tối màu. Anh mỉm cười khi thấy Mai, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng mà chỉ dành riêng cho cô. "Em đẹp quá," anh nói, trao cho Mai một bó hoa hồng đỏ thắm.

Mai đón lấy bó hoa, cảm nhận hương thơm ngọt ngào tỏa ra. "Cảm ơn anh," cô đáp, cố gắng giữ giọng nói bình thường dù trái tim đang đập loạn nhịp. "Em cất hoa rồi chúng ta đi nhé?"

Tuấn gật đầu, đưa tay cho Mai. Khi họ bước ra khỏi căn hộ, Mai liếc nhìn về phía phòng của Linh. Cánh cửa khép hờ, và cô có thể thấy một bóng người đang đứng sau đó. Mai thở dài nhẹ nhàng, biết rằng em gái đang lặng lẽ quan sát họ với trái tim tan vỡ.

Trên đường đi đến nhà hàng, Tuấn kể cho Mai nghe về công việc của anh, về những dự án mới và những thách thức anh đang phải đối mặt. Mai lắng nghe, thỉnh thoảng đặt câu hỏi hoặc đưa ra lời khuyên. Cô luôn là người mà Tuấn tin tưởng để chia sẻ mọi điều, và điều đó khiến Mai càng thêm đau đớn khi nghĩ đến việc phải rời xa anh.

Khi họ đã ngồi vào bàn ăn tại nhà hàng sang trọng, Mai quyết định đã đến lúc thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch của mình. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay Tuấn, thu hút sự chú ý của anh.

"Tuấn này," Mai bắt đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc. "Em có chuyện muốn nói với anh."

Tuấn nhìn cô chăm chú, vẻ mặt lo lắng hiện rõ. "Có chuyện gì vậy em?"

Mai hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp nói. "Em không biết anh có nhớ không, tuần trước Linh bị ngã ở công ty..."

Tuấn khẽ nhíu mày. "Ừ, anh có nghe em kể. Nó không sao chứ?"

Mai lắc đầu, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. "Không, Linh không ổn. Bác sĩ vừa phát hiện ra rằng cú ngã đó đã ảnh hưởng đến não của em ấy. Linh... Linh đang bắt đầu mất dần trí nhớ."

Tuấn trợn mắt, vẻ không tin. "Cái gì? Làm sao có thể...?"

"Em biết, nghe có vẻ khó tin," Mai nói tiếp, giọng run run. "Nhưng đó là sự thật. Trong vài tháng tới, Linh sẽ bắt đầu quên đi nhiều thứ, đặc biệt là những ký ức gần đây."

Tuấn im lặng một lúc, cố gắng tiêu hóa thông tin vừa nhận được. Cuối cùng, anh hỏi: "Vậy... bây giờ Linh thế nào rồi?"

Mai thở dài. "Em ấy đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng em biết Linh rất sợ hãi. Em ấy không muốn cho ai biết chuyện này, nhất là anh."

"Tại sao lại là anh?" Tuấn hỏi, vẻ mặt bối rối.

Mai nhìn thẳng vào mắt Tuấn, cảm thấy trái tim mình đau nhói khi nói ra những lời tiếp theo: "Vì em ấy không muốn anh thương hại mình. Tuấn à, anh có biết là... Linh đã thầm yêu anh suốt 12 năm qua không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-va-em-gai-toi/chuong-2-nhung-buoc-di-dau-tien.html.]

Tuấn như c.h.ế.t lặng, đôi mắt mở to kinh ngạc. "Cái gì? Không thể nào..."

"Đó là sự thật," Mai nói tiếp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Em biết anh luôn cảm thấy khó chịu khi Linh ở gần, nhưng đó là vì em ấy không biết cách thể hiện tình cảm của mình. Bây giờ, khi em ấy sắp mất đi tất cả những ký ức về anh..."

Mai không nói hết câu, để cho Tuấn tự suy ngẫm về ý nghĩa của nó. Cô quan sát kỹ phản ứng của anh, hy vọng rằng mình đã gieo được hạt giống đầu tiên của sự thay đổi.

Tuấn im lặng một lúc lâu, vẻ mặt đau đớn và hoang mang. Cuối cùng, anh lên tiếng: "Mai à, anh... anh không biết phải nói gì. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Linh lại có tình cảm với anh sâu đậm đến vậy."

Mai nắm lấy tay Tuấn, giọng nói dịu dàng: "Em biết đây là một cú sốc lớn đối với anh. Nhưng em muốn anh hiểu rằng, dù có chuyện gì xảy ra, Linh vẫn là em gái của em. Em hy vọng anh có thể đối xử với em ấy tốt hơn, ít nhất là trong thời gian này."

Tuấn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. "Anh hiểu. Anh sẽ cố gắng."

Phần còn lại của bữa tối diễn ra trong bầu không khí trầm lặng. Mai có thể thấy Tuấn đang chìm đắm trong suy nghĩ, thỉnh thoảng lại nhíu mày như đang cố gắng hiểu ra điều gì đó. Cô biết rằng những gì mình vừa nói đã tạo ra một sự thay đổi lớn trong cách Tuấn nhìn nhận Linh, và đó chính xác là điều cô mong muốn.

Khi họ trở về căn hộ, Mai ngạc nhiên khi thấy Tuấn dừng lại trước cửa phòng Linh. Anh nhìn Mai, vẻ mặt do dự: "Anh có thể... gặp Linh một chút được không?"

Mai gật đầu, cố gắng che giấu sự bất ngờ và hài lòng của mình. "Được chứ. Để em gọi em ấy."

Mai gõ cửa phòng Linh và gọi nhẹ: "Linh ơi, chị về rồi. Anh Tuấn muốn nói chuyện với em một chút."

Cánh cửa từ từ mở ra, và Linh bước ra với vẻ mặt ngạc nhiên và lo lắng. Cô liếc nhìn Mai, như thể đang hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.

Tuấn bước đến gần Linh, vẻ mặt dịu dàng hơn bình thường. "Linh, anh... anh nghe Mai kể về tình trạng của em. Anh chỉ muốn nói rằng nếu em cần bất cứ điều gì, đừng ngại ngùng nói với anh nhé."

Linh mở to mắt, vẻ không tin nổi vào những gì mình vừa nghe. Cô liếc nhìn Mai một lần nữa, rồi quay lại nhìn Tuấn. "Cảm... cảm ơn anh," cô lắp bắp.

Tuấn gật đầu, rồi quay sang Mai. "Anh về đây. Mai này, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé?"

Mai gật đầu, tiễn Tuấn ra cửa. Khi cánh cửa đóng lại, cô quay lại nhìn Linh, thấy em gái đang đứng đó với vẻ mặt hoang mang và đầy hy vọng.

"Chị," Linh thì thầm, "chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Mai mỉm cười, kéo em gái vào một cái ôm chặt. "Đừng lo, em yêu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Khi Mai nằm trên giường đêm đó, cô cảm thấy vừa hài lòng vừa lo lắng. Bước đầu tiên trong kế hoạch của cô đã thành công, nhưng còn rất nhiều việc phải làm. Cô nhìn lên trần nhà, tự hỏi liệu mình có đủ thời gian để hoàn thành tất cả trước khi quá muộn không.

Với một tiếng thở dài, Mai nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến cơn đau âm ỉ trong đầu đang ngày càng trở nên dữ dội hơn. Cô biết rằng mỗi ngày trôi qua, thời gian của mình lại càng cạn kiệt. Nhưng cô quyết tâm sẽ không bỏ cuộc. Vì Linh, vì Tuấn, và vì chính bản thân mình, Mai sẽ làm tất cả những gì có thể để đảm bảo rằng khi cô không còn nhớ gì nữa, những người cô yêu thương sẽ có được hạnh phúc.

Loading...