Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn trai và em gái tôi - Chương 1: Khởi đầu của kế hoạch

Cập nhật lúc: 2024-08-09 22:28:14
Lượt xem: 4

Chương 1: Khởi đầu của kế hoạch

Ánh nắng buổi sớm mai len lỏi qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng đánh thức Mai khỏi giấc ngủ chập chờn. Cô chớp mắt, cố gắng định hình trong không gian quen thuộc của căn phòng. Một cơn đau âm ỉ lại bắt đầu lan tỏa trong đầu, nhắc nhở cô về căn bệnh quái ác đang từng ngày gặm nhấm trí nhớ của mình.

Mai từ từ ngồi dậy, ánh mắt dừng lại ở tấm lịch treo tường. Hôm nay là ngày 15 tháng 8, còn đúng 6 tháng nữa là đến sinh nhật của cô. "Sáu tháng...", Mai thì thầm, cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim mình. Sáu tháng nữa, có lẽ cô sẽ không còn nhớ gì về cuộc đời này, về những người thân yêu, và về chính bản thân mình.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, kéo Mai ra khỏi dòng suy nghĩ u sầu. "Chị ơi, em vào được không?", giọng nói trong trẻo của Linh vọng lại. Mai vội vàng lấy lại bình tĩnh, cố gắng để giọng nói của mình nghe thật tự nhiên: "Vào đi em."

Linh bước vào, trên tay bưng một khay đồ ăn sáng. Khuôn mặt tươi tắn của cô em gái như một tia nắng ấm áp xua tan bầu không khí nặng nề trong lòng Mai. "Em làm bữa sáng cho chị nè. Hôm nay chị có khỏe không?", Linh hỏi, đôi mắt to tròn đầy lo lắng nhìn chị.

Mai mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Chị khỏe, cảm ơn em." Cô nhìn xuống khay thức ăn: một tô cháo nóng hổi, vài lát bánh mì nướng và một ly sữa tươi. Tình cảm ấm áp dâng trào trong lòng Mai khi nghĩ về sự chu đáo của em gái.

Trong khi Mai ăn sáng, Linh ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát chị. Mai biết em gái đang muốn nói điều gì đó nhưng còn đang do dự. Cuối cùng, Linh cất tiếng: "Chị này, hôm nay... anh Tuấn có ghé qua không?"

Mai khẽ nhíu mày. Cô hiểu rõ tình cảm của em gái dành cho Tuấn, nhưng đồng thời cũng biết Tuấn luôn tỏ ra khó chịu mỗi khi Linh xuất hiện. Cô đặt bát cháo xuống, nhìn thẳng vào mắt em gái: "Linh à, em còn nhớ những gì chị đã nói không? Anh ấy..."

"Em biết, em biết," Linh vội vàng ngắt lời, "Anh ấy không thích em. Nhưng em không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, chị ạ. Em đã cố gắng quên anh ấy, nhưng..."

Mai thở dài, đưa tay nắm lấy bàn tay Linh. Cô hiểu rõ cảm giác đó, cảm giác khi yêu một người mà không thể đến được với họ. Nhưng trong trường hợp của Mai, đó là vì thời gian của cô đang dần cạn kiệt.

Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu Mai. Có lẽ đây chính là cơ hội để cô thực hiện kế hoạch của mình. Mai siết c.h.ặ.t t.a.y em gái, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Linh này, chị có chuyện muốn nói với em."

Linh ngước lên nhìn chị, ánh mắt tò mò. Mai hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp nói: "Em còn nhớ tai nạn của em cách đây một tuần không?"

Linh gật đầu, vẻ mặt hơi bối rối: "Vâng, em nhớ. Em bị ngã từ cầu thang trong công ty, nhưng may mắn chỉ bị xây xát nhẹ thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-va-em-gai-toi/chuong-1-khoi-dau-cua-ke-hoach.html.]

Mai nuốt khan, cảm thấy có chút tội lỗi vì những gì cô sắp nói, nhưng cô biết mình phải làm điều này. "Thực ra," Mai nói, giọng run run, "bác sĩ vừa gọi cho chị sáng nay. Họ phát hiện ra rằng cú ngã đó đã ảnh hưởng đến não bộ của em. Em đang bắt đầu mất dần trí nhớ, Linh ạ."

Đôi mắt Linh mở to, vẻ hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt: "Chị nói gì vậy? Em đâu có cảm thấy gì khác biệt?"

Mai cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm trọng: "Đó là vì quá trình này diễn ra từ từ. Bác sĩ nói rằng trong vài tháng tới, em sẽ bắt đầu quên đi nhiều thứ, đặc biệt là những ký ức gần đây."

Linh lắc đầu, vẻ không tin: "Không thể nào... Em vẫn nhớ rõ mọi thứ mà. Em vẫn nhớ về anh Tuấn, về công việc của em, về..."

"Đó là vì quá trình này mới bắt đầu," Mai ngắt lời, cảm thấy trái tim mình thắt lại khi nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt em gái. "Nhưng đừng lo, chị sẽ ở bên cạnh và chăm sóc em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này."

Linh im lặng một lúc, cố gắng tiêu hóa thông tin vừa nhận được. Cuối cùng, cô nhìn lên, ánh mắt đầy lo lắng: "Vậy... anh Tuấn có biết chuyện này không?"

Mai lắc đầu: "Chưa, chị chưa nói với anh ấy. Chị nghĩ nên để em quyết định xem có muốn cho anh ấy biết không."

Linh cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em không muốn anh ấy biết, chị ạ. Em không muốn anh ấy thương hại em."

Mai gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì kế hoạch của mình đang diễn ra suôn sẻ. "Chị hiểu. Nhưng em nên chuẩn bị tinh thần, vì nếu tình trạng của em trở nên nghiêm trọng hơn, anh ấy sẽ nhận ra thôi."

Linh gật đầu, vẻ mặt vẫn còn hoang mang. Mai kéo em gái vào lòng, ôm chặt. Cô thì thầm: "Đừng lo, có chị ở đây rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi chuyện."

Khi Linh rời khỏi phòng, Mai ngả người xuống giường, cảm giác tội lỗi và lo lắng đan xen trong lòng. Cô tự hỏi liệu mình có đang làm đúng không, liệu kế hoạch này có thực sự mang lại hạnh phúc cho Linh và Tuấn không. Nhưng rồi cô lại nghĩ đến thời gian ít ỏi còn lại của mình, và quyết tâm trong cô lại trỗi dậy. 

Mai nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến cơn đau đầu đang dần trở nên dữ dội hơn. Cô biết mình phải hành động nhanh chóng. Thời gian không còn nhiều, và cô cần phải đảm bảo rằng những người cô yêu thương sẽ hạnh phúc khi cô không còn nhớ gì nữa.

Với quyết tâm mới, Mai bắt đầu lên kế hoạch cho bước tiếp theo. Cô sẽ gặp Tuấn vào tối nay, và đó sẽ là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện mà cô hy vọng sẽ thay đổi cuộc đời của cả ba người họ mãi mãi.

Loading...