Bạn trai tôi là bác sĩ - Phần 9

Cập nhật lúc: 2024-07-07 06:40:55
Lượt xem: 285

Vẻ mặt Mộ Thời bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, anh lấy di động ra kiểm tra một chút:

 

“Ngày hôm qua chính xác là anh không phải trực đêm. Chỉ là cô ấy c.ắ.t c.ổ tay, chảy m..áu rồi chạy đến bệnh viện, còn nói không gặp anh thì sẽ không chịu băng bó. Đồng nghiệp của anh sợ cô ấy thật sự sẽ xảy ra chuyện, c..hết ở bệnh viện nên liền liên lạc với anh.”

 

“Sau khi anh đến bệnh viện, cô ấy mới chịu vào phòng truyền m.á.u và băng bó, còn nói mình không mang theo điện thoại di động, muốn mượn điện thoại của anh gọi điện thoại cho ba mẹ cô ấy. Thế nên anh mới đưa điện thoại di động cho cô ấy dùng." Anh ấy dừng lại một chút: "Chỉ có năm phút.”

 

Chỉ trong vòng năm phút đồng hồ, cô ta thực sự đã kịp gọi cho tôi một cú điện thoại châm ngòi ly gián, sau đó xóa đi nhật ký cuộc gọi, rồi làm bộ như không có việc gì gọi cho ba mẹ cô ta. Hơn nữa vừa rồi Mộ Thời còn nói, cô ta lại c.ắ.t c.ổ tay chạy đến bệnh viện, lấy mạng mình ra uy h.i.ế.p bác sĩ, chỉ để có thể gặp Mộ Thời.

 

Sau khi tôi tra hỏi tới cùng, cuối cùng anh ấy cũng nói cho tôi biết sự thật.

 

“Thời điểm Lộ Ngọc nằm viện, anh là bác sĩ chính của cô ấy. Sau đó cô ấy xuất viện, còn tiếp tục gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày nên anh đã xóa  kết bạn với cô ấy. Vì thế đêm hôm đó, cô ấy cố ý cắt hỏng quần áo làm mình bị thương rồi chạy tới tìm anh, anh báo cho ba mẹ cô ấy đến đưa cô ấy về nhà. Đêm đó, anh phải gọi điện thoại cho ba mẹ cô ấy, bảo bọn họ để ý trông chừng Lộ Ngọc. Cô ấy giật điện thoại và nói nếu anh không gặp thì cô ấy sẽ c..hết."

 

Mộ Thời nói xong, cụp mắt xuống: "Sau đó anh không gặp cô ấy, cô ấy liền thật sự rạch cổ tay mình tìm cách gặp anh.”

 

Tôi trợn mắt há hốc mồm: "Cô ấy có phải tâm lý, tâm lý...không được bình thường?”

 

“Không sai." Mộ Thời bất đắc dĩ nói "Cô ấy bị một loại bệnh, gọi là ảo tưởng tình yêu. Cho nên cô ấy mới nhất quyết cho rằng anh thích cô ấy, cố chấp cảm thấy anh và cô ấy mới là một đôi trời sinh. Anh đã nói với cô ấy rõ ràng rằng anh đã có người yêu, nhưng căn bản cô ấy không quan tâm.”

 

Tôi sững sờ tại chỗ, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Nhưng trước đó anh chưa từng nói với em những chuyện này..."

 

“Bởi vì đây đều là những chuyện gây phiền lòng, anh không muốn để em phải lo lắng, cũng cảm thấy mình có thể xử lý tốt mọi chuyện.”

 

Giọng nói của anh dừng lại một chút, cuối cùng tiếp tục, mang theo vẻ do dự hiếm thấy:: "Nhưng hình như vẫn khiến em hiểu lầm rồi. Anh xin lỗi, Nam Gia.”

 

Mộ Thời xoa xoa thái dương, đôi mắt vẫn còn hơi thâm đen, chắc là hôm qua vất vả cả một đêm, ngủ không ngon.

 

Tôi nhỏ giọng xin lỗi anh: "Mộ Thời, em xin lỗi. Nhưng bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, sau này có những chuyện như thế này, anh đừng giấu em nữa được không? Em chỉ muốn anh có thể để em tiến vào thế giới của anh, cùng anh chía sẻ mọi vấn đề trong cuộc sống, chứ không phải chỉ là một phần nhỏ trong đó, suốt ngày lo được lo mất."

 

Tôi cố gắng nói ra những lời này một cách nghiêm túc nhất có thể, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của tôi nghe ra thật sự giống như đang làm nũng. Mộ Thời nở nụ cười nhàn nhạt, lại gần hôn lên môi tôi một cái, hơi thở phả vào môi tôi nóng rực.

 

Anh ấy thấp giọng đáp: "Được.”

 

10

 

Tôi loay hoay suốt cả tuần, vẫn chưa biết phải nói với mẹ chuyện đã kết hôn như thế nào. Nếu tôi nói cho mẹ biết đây là giấy đăng ký kết hôn mà tôi hấp tấp đồng ý khi cùng Mộ Thời cãi nhau, mẹ tôi dù có cưng chiều tôi đến mấy cũng phải tức giận.

 

Khi Mộ Thời bưng một đĩa dưa hấu đã được cắt nhỏ đi tới, tôi vẫn còn đang ôm điện thoại di động, vắt óc suy nghĩ. Anh ấy vuốt vuốt tóc tôi: "Nếu không thì để anh đi nói với mẹ, dù sao cũng là anh chủ động đề nghị với em.”

 

Tôi lắc đầu thật mạnh: "Không được, em sẽ lựa lời nói.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-toi-la-bac-si/phan-9.html.]

Tô Tô ngược lại là người đầu tiên biết chuyện này. Sau khi chúng tôi làm lành, Mộ Thời hỏi tôi có muốn mời cô ấy đi ăn một bữa hay không. Kết quả Tô Tô đã từ chối không thương tiếc: "Vợ chồng mới cưới, hai người từ từ tận hưởng đi, tớ còn bận đi làm.”

 

Thật lạnh lùng, tôi không còn cách nào khác đành phải ôm Mộ Thời chặt hơn một chút. Sau khi kết hôn, anh ấy càng quan tâm đến tôi hơn, nhớ kỹ từng kỳ sinh lý của tôi, trước hoặc sau đó vài ngày đều không cho tôi ăn lạnh. Có một lần tôi giấu anh gọi một ly trà sữa đá, kết quả người giao hàng đưa tới hơi muộn, đúng lúc Mộ Thời tan làm trở về. Anh ấy đổ trà sữa vào nồi đun cho ấm lên rồi mới đưa cho tôi.

 

Tôi ấm ức: "Anh ngược đãi em.”

 

Sắc mặt anh ấy tỉnh bơ: "Nếu anh thật sự ngược đãi em, hẳn là mỗi ngày đều nhìn chằm chằm, bắt em ăn hết một cốc đá.”

 

Tôi kháng nghị với Mộ Thời: "Em nhắn tin cho anh nhiều như vậy, ngay cả hôm nay uống sữa ợ mấy cái cũng nói cho anh biết. Kết quả anh chỉ trả lời em đúng một chữ ừ, khiến cho em thấy mình giống như một con ch.ó theo đuôi anh.”

 

Anh cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay: “Được.”

 

Sau đó tôi mới phát hiện, quyển sách mà anh ấy cố ý mua về đọc kia có tên là: “Hướng dẫn trò chuyện.” Vì thế ngày hôm sau, tôi thuận tay chụp lại bữa trưa đang ăn cho Mộ Thời.

 

Anh ấy: "Xem ra đúng là rất ngon.”

 

Tôi: "...?”

 

Tôi nói: "Ăn cơm rang có chút khó nuốt, em định nấu thêm canh cà chua trứng.”

 

Mộ Thời: "Rất tốt, ăn canh thực sự rất tốt.”

 

Tôi: "???

 

Nói chuyện chỉ biết khen tốt như vậy, lần sau đừng nói chuyện nữa còn hơn. Chờ đến buổi tối anh ấy về nhà, tôi nhẹ nhàng dựa vào vòng tay anh ấy và điều hòa hơi thở của mình: “Anh vẫn nên trả lời em như trước kia đi, một chữ cũng được, chứ như bây giờ em sợ.”

 

Nhưng sau đó anh ấy vẫn sẽ cố gắng trả lời tôi thêm mấy chữ, ví dụ như đổi “Được” thành “Được đấy.”

 

Dường như mối quan hệ của chúng tôi đột nhiên được cải thiện rất nhiều sau cục diện bế tắc trước đó, tôi dần dần bước vào thế giới của anh ấy thay vì chỉ là một phần nhỏ bên ngoài. Sau đó tôi không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung.

 

"Lúc trước anh ấy vẫn không chịu mở lòng với tớ, liệu có phải vì chưa đăng ký kết hôn nên luôn cảnh giác với tớ không nhỉ?”

 

Tô Tô dùng sức đặt mạnh trà sữa lên bàn: "Trần Nam Gia, tớ cảnh cáo cậu, cuộc sống của cậu đang rất yên ổn, cậu đừng có mà gây sự nữa.”

 

“Tớ cũng chỉ suy nghĩ một chút thôi, cũng sẽ không đi tìm anh ấy giằng co." Tôi ấm ức cắn ống hút: "Hơn nữa, cậu là bạn tớ hay là bạn của anh ấy vậy?”

 

“Bởi vì tớ là bạn cậu nên tớ mới phải ngăn cản cậu làm những điều ngu ngốc. Dù sao, sau ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên cậu gặp được một người mà cậu thích đến thế. Nếu cậu cố tình làm gì ngu ngốc, cậu sẽ không còn nơi nào mà khóc đâu."

 

Tôi biết những gì Tô Tô vừa nói rất hợp lý. Sau khi chia tay với cô ấy, tôi đến cửa hàng bánh ngọt bên cạnh, mua mang đi một hộp bánh cuộn Thụy Sĩ lớn rồi đón xe đến bệnh viện tìm Mộ Thời. Kết quả vừa mới nói được với nhau hai câu, bỗng nhiên một sản phụ trở dạ trước ngày dự sinh, Mộ Thời liền vội vàng vào phòng phẫu thuật.

 

Làm việc đến tận khuya, anh ấy mới cởi bỏ bộ quần áo vô trùng, khi đi ra ngoài trên người vẫn còn thoang thoảng mùi m..áu tươi, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi sau khi tập trung cao độ cho ca mổ. Mộ Thời dừng lại cách tôi một bước, ánh đèn hành lang chiếu xuống, bao bọc anh trong một màu trắng lạnh lẽo.

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện rất hay, nữ 9 đáng iu vô tư, na9 ấm áp. Đọc mà quắn quéo. 😘

    Uyên 1 tuần trước · Trả lời

Loading...