Bạn trai tôi là bác sĩ - Phần 10 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:07:22
Lượt xem: 358

 

Mùi m..áu tanh truyền đến trong không khí, anh ấy rũ mắt xuống, khóe môi nhếch lên cười: “Nam Gia, anh rất muốn ôm em một cái, đáng tiếc trên người anh còn có mùi m..áu.” Tôi không quan tâm nhiều như vậy, lao tới ôm anh, dụi má vào n.g.ự.c anh, thì thầm: “Chồng ơi”.

 

Mộ Thời ôm chặt lấy eo tôi. Tôi ôm lấy cánh tay anh ấy và cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện. Ngay khi tôi chuẩn bị bước xuống bậc thang, đột nhiên có ai đó xuất hiện từ chiếc cột lớn phía sau đến bên cạnh tôi. Tôi chưa kịp nhìn rõ thì người đó đã chạy tới chỗ tôi và hất chất lỏng trong tay về phía tôi.

 

“Nam Gia!" Mộ Thời nắm chặt cánh tay, dùng sức kéo tôi về phía sau. Cả người tôi ngã vào trong lòng anh, phần lớn chất lỏng hắt trên mặt đất, nhưng vẫn có vài giọt b.ắ.n lên cánh tay và mu bàn tay lộ ra bên ngoài của tôi. Một cơn đau đớn, nhói rát ập đến, mũi tôi cay xè, nước mắt không kìm được rơi xuống.

 

“Đau... " Tôi vừa khóc vừa nói "Mộ Thời, em đau quá...”

 

Đó là axit sulfuric. Người hắt axit sulfuric vào tôi đã bị bảo vệ đuổi tới khống chế, dưới ánh đèn cô ta ngẩng mặt lên, vẻ mặt cực đoan mà điên cuồng: “Nếu không phải vì cô, sao Mộ Thời có thể bỏ rơi tôi? Anh ấy rõ ràng thích tôi như vậy, anh ấy còn nói đời này chỉ yêu một mình tôi, cho dù muốn kết hôn, cũng chỉ kết hôn với tôi mà thôi!”

 

Lưng tôi đau đến mức toát ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng phản bác lại cô ta: "Nực cười! Tôi và anh ấy quen nhau từ một năm trước, lúc đó cô còn đang học cấp 3. Đầu óc cô có vấn đề thì nhanh đi mà chữa bệnh, đừng suốt ngày ở đây mơ tưởng đến việc kết hôn. Hay là cô coi chúng tôi thành cha mẹ của cô rồi?"

 

Câu nói tiếp theo tôi còn chưa kịp nói ra miệng, Mộ Thời đã trực tiếp bế ngang tôi lên, nhanh chóng bước đến phòng khám, gọi bác sĩ trực cấp cứu ban đêm xử lý vết thương cho tôi.

 

"Cũng may không nghiêm trọng, vết thương chỉ ở trên bề mặt da thôi, trở về bôi thuốc mỡ vài ngày sẽ không sao nữa."

 

Vị bác sĩ kia nhìn vẻ mặt căng thẳng của Mộ Thời, bỗng nhiên cười lớn: "Bác sĩ Mộ sao mà căng thằng thế, đây là bạn gái của anh à?"

 

Anh ấy bình tĩnh nói: “Cô ấy là vợ tôi.”

 

Tôi ở bên cạnh bổ sung thêm một câu: "Vợ hợp pháp.”

 

Vị bác sĩ kia nghiêng đầu, quan sát tôi một lát: "Này, sao tôi thấy cô nhìn quen mắt thế nhỉ? Cô không phải là cô bé nửa đêm còn một mình chạy tới bệnh viện truyền nước sao?”

 

Mộ Thời đứng bên cạnh đột nhiên cứng đờ. Một lúc sau, anh ấy chậm rãi nói: "Nửa đêm còn một mình chạy tới bệnh viện truyền nước. Lúc nào vậy?"

 

“Chắc là… mấy tháng trước rồi, tôi không nhớ rõ ngày cụ thể.Tôi có ấn tượng vì cô bé này được truyền nước còn phun đầy kem ra khắp sàn nhà. Dì lao công đi tới, cô ấy thậm chí còn khóc lóc, yêu cầu dì lao công chúc mừng sinh nhật mình."

 

Trong lúc hai người nói chuyện, ký ức về đêm hôm đó lại tràn về trong tâm trí tôi. Vốn dĩ ngày hôm đó tôi cảm thấy tủi thân muốn c..hết. Tôi từ chối lời mời của mẹ và Tô Tô, chính là vì muốn cùng Mộ Thời tổ chức sinh nhật. Thế mà anh ấy hoàn toàn quên ngày sinh nhật của tôi đã đành, nửa đêm tôi còn phải một mình lủi thủi chạy tới bệnh viện truyền nước.

 

Nhưng hôm nay, tôi mới đột nhiên ý thức được, thật ra lúc tôi đang đau đến đến khó chịu, Mộ Thời cũng ở cùng một bệnh viện với tôi. Có điều cũng giống như đêm nay, anh ấy phải duy trì sự tập trung cao độ và không thể thư giãn một chút nào khi ở trong phòng mổ. Nếu như có cơ hội, anh ấy nhất định cũng rất muốn giống như đêm nay, từ trong phòng phẩu thuật đi ra có thể đi tới ôm tôi một cái.

 

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì có bệnh nhân mới được đưa đến, vị bác sĩ liền chào Mộ Thời rồi vội vã rời đi. Mộ Thời ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: "Hôm đó là sinh nhật của em sao?"

 

“Vâng." Tôi thấy anh ấy đang muốn nói gì đó, vội vàng chặn anh lại: "Nhưng mọi chuyện đã qua rồi, huống chi đêm đó bản thân anh lại đang bận trong phòng mổ nên không thể đi được. Sau đó anh cũng đã nói chúc mừng sinh nhật em rồi.”

 

Mộ Thời nhìn tôi, trong mắt hình như có ánh sao lấp lánh. Tôi nhếch khóe môi, cố gắng tìm kiếm lời khen: "Thế nào, có phải anh cảm thấy em đã trưởng thành hơn, rất hiểu chuyện rồi đúng không?"

 

Anh ấy nở nụ cười, tiến lại gần hôn lên chóp mũi tôi, thấp giọng nói: "Phải.”

 

11

 

Sau khi Lộ Ngọc tạt axit vào người tôi, Mộ Thời bất chấp cha mẹ cô ta đau khổ cầu xin, vẫn kiên quyết báo cảnh sát. Đó là một cặp vợ chồng yếu đuối lại bất lực, không biết như thế nào lại nuôi ra đứa con gái cực đoan đến đáng sợ như vậy.

 

Tại đồn cảnh sát, họ quỳ gối trước mặt, cầu xin chúng tôi ký vào bản cam kết hòa giải để Lộ Ngọc không bị giam giữ.

 

“Cô ấy đã trưởng thành, đáng bị trừng phạt nếu làm sai chuyện gì đó.” Mộ Thời bảo vệ tôi ở phía sau, lạnh nhạt nói "Huống hồ người cô ấy làm tổn thương là vợ tôi, tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho cô ấy.”

 

Mẹ Lộ Ngọc tuyệt vọng nói: "Nhưng đó là bởi vì con bé thích cháu.”

 

“Đó là bởi vì cô ấy bị bệnh. Trước đây tôi đã bao dung với cô ấy, mong hai người đưa cô ấy đi chữa trị kịp thời, nhưng không những hai người không làm mà còn dung túng cô ấy làm tổn thương chính mình và người khác. Trong trường hợp này, hãy để pháp luật quản thúc cô ấy đi. Khi nào cô ấy ra khỏi trại tạm giam, sẽ có người sắp xếp đưa cô ấy đi chữa trị."

 

Nói xong, anh ấy cũng không thèm liếc mắt nhìn đôi vợ chồng đang ngồi phịch dưới đất kia, nắm tay kéo tôi đi ra ngoài. Gió đêm lạnh thấu xương, Mộ Thời cẩn thận nhét tay tôi vào túi áo khoác ngoài của anh, bước nhanh vào trong xe, bật máy sưởi.

 

Bên trong xe dần dần ấm lên, tôi hít hít mũi, cúi người ôm vòng qua eo anh: "Bỗng nhiên em cảm thấy trước đây anh đối xử với em thật tốt.”

 

“Có sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-toi-la-bac-si/phan-10-end.html.]

 

“Cách anh đối xử với bố mẹ Lộ Ngọc và cách anh đối xử với em khi tức giận quả thật rất khác nhau.”

 

Mộ Thời bật cười: "Sao có thể giống nhau được, bọn họ chỉ là người xa lạ, còn em là người anh muốn cùng chung sống cả đời.”

 

Sau đó tôi liền im lặng, không nói gì nữa.

 

“Em lại làm sao nữa rồi?”

 

“Thật ra tối hôm đó, em có đọc được cuộc trò chuyện của anh và dì Mộ, anh còn nói tạm thời anh chưa muốn suy nghĩ đến chuyện kết hôn với em.”

 

Tôi cắn môi, nghĩ đến nỗi đau buồn, khổ sở mình chịu đựng đêm hôm đó, hốc mắt vẫn có chút nóng: “Tại sao sau này sao anh lại thay đổi ý định?”

 

Bàn tay Mộ Thời đang đặt trên lưng tôi đột nhiên siết chặt: “Em dọn ra ngoài ở là vì đọc được tin nhắn đó à?”

 

Tôi vùi mặt vào n.g.ự.c anh ấy, buồn bã gật đầu: "Mọi người đều nói anh chỉ muốn chơi đùa với em mà thôi.”

 

"...Là vì ​​trước đây em từng nhắc tới chuyện chia tay, sau đó anh suy nghĩ lại một chút, có lẽ anh thực sự quá bận rộn, không có nhiều thời gian ở bên em. Anh có chút sợ hãi, sợ nếu quả thật chúng ta kết hôn, anh không thể mang lại cho em cuộc sống tốt đẹp sau hôn nhân, ngược lại còn làm chậm trễ em."

 

Khi anh ấy nói những điều này, giọng điệu của anh ấy rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa một chút suy sụp. Trong lòng tôi cảm thấy chua xót, mấy đầu ngón tay đều như nhũn ra: "Anh cũng sẽ lo lắng và sợ hãi sao?"

 

“Em nói cái gì vậy?" Mộ Thời bật cười “Đương nhiên, anh cũng chỉ là con người, không phải là thần thánh.  Huống hồ, Nam Gia, em không biết anh thích em đến mức nào đâu.”

 

Đèn trên nóc xe lờ mờ soi sáng xuống, anh cúi đầu hôn tôi, bầu không khí trong xe vốn đã ấm áp lại càng trở nên nóng rực hơn. Tay tôi còn đang bị đau, không dám dùng sức, Mộ Thời cũng rất cẩn thận né tránh. Tôi thở gấp, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh thích em từ khi nào?"

 

“Ừm” Mộ Thời mơ hồ nói "Đại khái là vào ngày thứ hai sau khi em dọn vào nhà anh, nhất quyết đòi treo bức tranh nàng tiên cá kia ở trước tủ.”

 

Tôi lập tức đẩy anh ra, tức giận nói: "Muộn thế sao, em thì sớm thích anh từ lâu rồi!"

 

“Lừa em thôi." Anh ấy tiến lại gần, kề trán lên trán tôi, nhẹ nhàng thở ra “Thực ra là ngày đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, lúc anh bước vào, trên bàn ăn toàn là ếch em gấp bằng giấy ăn. Lúc đó anh liền yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”

 

12

 

Sau đó, Mộ Thời theo tôi về nhà, gặp mẹ tôi. Lúc chúng tôi lấy giấy đăng ký kết hôn ra, mẹ tôi lặng lẽ giơ cây chổi trong tay lên.

 

Cuối cùng Mộ Thời kéo bà sang một bên nói chuyện. Hai người nói chuyện rất lâu, vốn dĩ tôi muốn đi theo nghe xem hai người nói chuyện gì, kết quả hai người rất ăn ý quay đầu lại, đồng thanh nói: "Con/em ra sô pha ngồi đi.”

 

Tôi cuộn tròn trên sô pha nghịch điện thoại một lúc lâu. Còn ăn hết đĩa dâu tây mẹ đã rửa trước đó mà hai người vẫn chưa nói chuyện xong. Vì thế tôi liền lén lút đến gần, tình cờ nghe thấy mẹ tôi nói: "Mẹ chỉ có một đứa con gái là Nam Gia, nó lớn như vậy rồi mà mẹ chưa bao giờ để cho nó phải chịu bất kỳ ấm ức gì.”

 

Giọng Mộ Thời nhẹ nhàng nhưng trịnh trọng: "Cả đời này, con cũng chỉ có một người vợ là cô ấy, sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu ấm ức nữa.”

 

Vành mắt tôi lập tức đỏ lên. Anh ấy yêu tôi nhiều đến mức không thể nhiều hơn được nữa.

 

Khi mùa xuân đến, Mộ Thời đã cầu hôn tôi. Chính xác mà nói, là bổ sung một nghi thức cầu hôn.

 

Hôm đó anh ấy vừa mới từ phòng phẫu thuật đi ra, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi m..áu tươi chưa tan hết. Tôi ngồi đợi trong phòng làm việc của Mộ Thời, chỉ thấy anh ấy bước từng bước về phía tôi, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, đưa chiếc nhẫn đến trước mặt tôi.

 

Lỗ tai tôi nóng lên, vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, không quan tâm lắm: "Đều đã là vợ chồng già rồi, anh còn làm trò này làm gì nữa.”

 

Mộ Thời cười cười, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng dựa vào vai tôi: "Anh còn nợ em một đám cưới.”

 

Tôi nhất thời hưng phấn: "Được được, em muốn một lễ cưới tổ chức trên bãi cỏ, còn muốn chiếc váy cưới có đuôi dài màu trắng, vương miện hình hoa hồng, còn có bánh ngọt và đồ ăn..."

 

Tôi nói xong quay sang mới phát hiện Mộ Thời đã dựa vào vai tôi mà ngủ thiếp đi. Chắc chắn là anh ấy cực kỳ mệt mỏi.

 

Trong lòng tôi mềm nhũn như tan thành nước, quay đầu đặt một nụ hôn lên má anh, nhỏ giọng nói: "Cái gì em cũng không cần, chỉ cần anh là đủ!”

 

(--END--)

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện rất hay, nữ 9 đáng iu vô tư, na9 ấm áp. Đọc mà quắn quéo. 😘

    Uyên 1 tuần trước · Trả lời

Loading...