Bạn trai tôi là bác sĩ - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-07-08 00:30:30
Lượt xem: 276

Cuối cùng anh ấy tiếp nhận chậu hoa này. Tôi nghe nói là anh đến hỏi kinh nghiệm từ một đồng nghiệp yêu thích trồng hoa, tỉ mỉ chăm sóc một thời gian, cứu sống lại cây hoa, còn mọc thêm ra vài chiếc lá mới. Tôi rất vui vẻ, ôm cổ anh ấy hôn một cái. Anh liền vỗ vỗ đầu tôi, bất đắc dĩ nói: "Em bớt bắng nhắng một chút đi.”

 

Kỳ thật khoảng thời gian đó anh rất bận rộn, có vài sản phụ gần tới ngày dự sinh, cần chuẩn bị sẵn sàng phẫu thuật bất cứ lúc nào. Ban đêm Mộ Thời đều ngủ rất chập chờn, vừa nhận được điện thoại lập tức rời giường đi đến bệnh viện. Cho dù anh ấy bận rộn như vậy nhưng vẫn giành thời gian chăm sóc hoa của tôi.

 

Mẹ tôi nói đúng, tôi không thể tùy hứng như vậy mãi được. Tôi quyết định làm điều gì đó cho Mộ Thời.

 

Buổi tối Mộ Thời ở trong phòng làm việc đọc sách, tôi vừa xem xong một bộ phim liền chạy vào phòng bếp lấy hai quả xoài vừa mua lúc chiều, cắt thành từng miếng bưng qua cho anh.

 

Anh ấy thở dài: "Em nói đi, em lại có chuyện gì muốn hỏi anh?”

 

Tôi nũng nịu: "Sao anh có thể nghĩ em như vậy, em chỉ muốn cắt trái cây cho anh thôi mà.”

 

Anh ấy nhìn thoáng qua mấy miếng xoài hình thù kỳ quái trong đĩa, cầm nĩa nhỏ cắm một miếng bỏ vào trong miệng, dừng lại một chút rồi hỏi: "Cái này là em mua sao?"

 

“Đúng vậy.”

 

“Ngon quá, anh rất thích.”

 

Nói xong anh ấy ăn hết một đĩa xoài, cũng không để lại cho tôi một miếng nào, sau đó đứng dậy đi tắm. Tôi không cam lòng, lấy đầu ngón tay chấm chút nước xoài còn thừa lại trong đĩa nếm thử, chua đến nỗi mí mắt giật giật.

 

Mặc dù nói tôi chỉ thích đồ ngọt, nhưng thứ  này cũng quá chua đi? Mộ Thời thế mà cũng có thể ăn được?

 

Tôi bưng đĩa không vào bếp, trên đường đi ngang qua bàn ăn, bỗng nhiên thấy di động Mộ Thời đặt trên bàn sáng lên, là tin nhắn của mẹ anh ấy gửi tới: "Con tự quyết định đi, chúng ta sẽ không can thiệp vào."

 

Sự do dự của tôi chỉ kéo dài hai giây, sau đó tôi nhấc điện thoại của anh ấy lên và mở khóa bằng dấu vân tay của mình.

 

Trong cuộc trò chuyện Wechat, mẹ Mộ Thời hỏi: "Con và Nam Gia quay lại với nhau rồi sao?”

 

“Vâng.”

 

“Cô ấy chuyển về nhà con rồi à?”

 

“Vâng.”

 

“Nếu không thì con quyết định đi? Đừng cứ như vậy mãi, Nam Gia cũng chịu nhiều ấm ức thế rồi.”

 

“Cô ấy vẫn còn trẻ, tạm thời con chưa muốn nghĩ đến chuyện kết hôn.”

 

Cuối cùng mẹ Mộ Thời trả lời một câu: "Con tự quyết định đi, chúng ta sẽ không can thiệp vào."

 

Cả người tôi cứng đờ, nước mắt rơi lộp bộp xuống màn hình điện thoại di động. Lúc này tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, tôi lấy lại tinh thần, lau sạch nước mắt trên màn hình, vội vàng thoát khỏi cuộc trò chuyện, thiết lập tin nhắn thành chưa đọc, sau đó đặt điện thoại về chỗ cũ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-toi-la-bac-si/phan-7.html.]

Mộ Thời không phát hiện ra tôi đã xem điện thoại di động của anh, nhưng cả người tôi đều mơ hồ, thật lâu vẫn không lấy lại được tinh thần. Nửa đêm, thừa dịp Mộ Thời ngủ thiếp đi, tôi len lén lên mạng hỏi trợ giúp: "Sau khi tôi nổi giận nói chia tay với bạn trai lại quay lại với nhau, anh ấy nói với mẹ anh ấy là không định kết hôn với tôi, như vậy là anh ấy là có ý gì?"

 

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Mộ Thời đã không còn ở nhà. Tôi cầm điện thoại di động lên, thấy câu trả lời được nhiều like nhất là: "Đi chơi với anh đi.”

 

8

 

Trái tim tôi tan nát, ôm con búp bê Samoyed khóc bù lu bù loa. Sau khi khóc một lúc lâu, tôi mở ứng dụng cho thuê nhà và bắt đầu tìm kiếm, xem những ngôi nhà gần đó. Nếu như Mộ Thời thật sự chỉ muốn chơi đùa với tôi, tôi còn không biết xấu hổ mà cố ở lại đây thì thật là đáng thương. Nhưng nếu có bất kỳ sự hiểu lầm nào, tôi thật sự rất luyến tiếc anh ấy.

 

Cuối cùng tôi chọn thuê nhà ở khu chung cư phía đối diện, còn gọi Tô Tô đến giúp tôi chuyển nhà. Thực ra lần này tôi đến đây cũng không mang theo nhiều đồ đạc lắm, tôi chỉ muốn cô ấy có mặt an ủi tôi mà thôi.

 

Câu đầu tiên cô ấy nói khi gặp tôi là: "Trần Nam Gia, cậu bị điên rồi sao? Vừa mới quay lại chưa được mấy ngày, cậu muốn chơi trò gì vậy?"

 

Vành mắt tôi vẫn còn đỏ, tôi nghẹn ngào kể lại từ đầu đến cuối sự tình một lần. Tô Tô nhíu mày, vuốt cằm suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nam Gia, cậu thật sự không nghĩ đến việc hỏi rõ anh ấy một chút sao?"

 

Tôi lắc đầu thật mạnh. Chẳng lẽ tôi lại đi hỏi anh ấy rằng, Mộ Thời, anh đồng ý quay lại với em chỉ để chơi đùa thôi hay sao? Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi, tôi cũng đã không thể thở nổi rồi.

 

Tô Tô thở dài: "Được rồi. Vậy cậu dọn ra ngoài ở một mình trước, bình tĩnh lại vài ngày, cũng đừng nổi giận hay gây sự gì với anh ấy. Mộ Thời có hỏi thì cậu nói biên tập giao cho cậu mấy bản vẽ, thời gian tương đối khẩn cấp nên cậu cần yên tĩnh vài ngày. Xem Mộ Thời phản ứng thế nào đã rồi tính tiếp.”

 

“Hu huuuu, được.”

 

Tôi bước tới, vòng tay qua eo Tô Tô rồi vùi mặt lên vai cô ấy: "Tô Tô, vẫn là cậu đối xử tốt nhất với tớ.”

 

Giọng cô ấy vô cùng bình tĩnh: "Còn nhớ lần trước cậu đã nói như thế nào không? Tớ hỏi cậu, nếu tớ và Mộ Thời cùng rơi xuống nước thì cậu sẽ cứu ai trước? Cậu đã ngọt ngào mà nói với tớ: “Tớ sẽ cứu cậu, bởi vì tớ và Mộ Thời chỉ có thể rơi vào bể tình mà thôi.” Trần Nam Gia, nếu có một ngày tớ không may c..hết trẻ, thì nhất định là vì bị cậu làm cho tức điên mà c..hết.”

 

Tuy cô ấy nói nặng lời như vậy nhưng vẫn giúp tôi xách vali: "Đi thôi.”

 

Buổi tối Mộ Thời về nhà, chắc là phát hiện tôi không có ở đây, đồ đạc cũng trống không nên trực tiếp gọi điện thoại tới. Tôi dựa theo lý do của Tô Tô dặn nói lại một lần, anh ấy ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó hỏi tôi: "Em không thể ở nhà vẽ tranh trong lúc anh đi làm sao?"

 

“Em... " Tôi lập tức bị đơ, một hồi lâu mới miễn cưỡng nghĩ ra một lời giải thích "Ban ngày vẽ không kịp, em còn phải làm việc cả buổi tối nữa.”

 

“Em hoàn toàn có thể sử dụng phòng làm việc.”

 

“Em.. Có anh ở nhà, tất cả những gì em có thể nghĩ đến là anh, vẽ không nổi.”

 

“Ồ." Mộ Thời ở bên kia cười khẽ một tiếng, giọng nói có chút lạnh lùng, châm chọc: “Trần Nam Gia, em giỏi hơn anh tưởng rồi đấy.”

 

“Giỏi cái gì hơn?”

 

Tôi còn chưa nói xong, Mộ Thời đã trực tiếp cúp điện thoại.

 

Trong mấy ngày kế tiếp, vì để cho lời nói dối cần yên tĩnh vẽ tranh này thêm chân thật, tôi cố nén không gửi tin nhắn cho Mộ Thời, nhưng trong lòng lại rất nhớ anh, vì thế cứ hy vọng anh ấy chủ động liên lạc với mình.

 

Nhưng không có gì hết.

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện rất hay, nữ 9 đáng iu vô tư, na9 ấm áp. Đọc mà quắn quéo. 😘

    Uyên 1 tuần trước · Trả lời

    Loading...