Bạn trai tôi là bác sĩ - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:53:41
Lượt xem: 285

Lúc ấy tôi còn kiêu ngạo ưỡn ngực, lớn tiếng tuyên bố: "Bởi vì anh ấy yêu tớ chứ sao.”

 

Nhưng giờ phút này, nhìn bức tranh nàng tiên cá hoàn toàn không ăn nhập với tủ khóa màu vàng đen bên cạnh, tôi bỗng nhiên có chút hiểu ra suy nghĩ của Tô Tô.

 

“Hay là em cứ tháo bức tranh này xuống trước, hôm nào chúng ta đổi sang phong cách khác cho đồng bộ vậy.” Vừa nói tôi vừa đưa tay muốn tháo bức tranh xuống, Mộ Thời đè tay tôi lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần đâu, em cứ treo ở đó đi.”

 

Lòng bàn tay anh ấy vẫn còn lưu lại chút hơi ấm nóng bỏng, ​​làm tôi vô thức nhớ đến nụ hôn cực kỳ hung hãn vừa rồi trên xe, mặt đột nhiên đỏ bừng. Ngay khi tôi đang háo hức chờ mong chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo thì Mộ Thời lại buông tôi ra như không có chuyện gì xảy ra, đi vào phòng tắm bật bình nước nóng.

 

“Đi tắm đi." Mộ Thời thản nhiên nói "Sau lưng em đầy mồ hôi.”

 

Anh ấy nói những lời này một cách bình tĩnh nhưng tôi lại cảm thấy như có hơi nước bốc lên từ đỉnh đầu, vội vàng chạy vào phòng tắm.

 

Sau khi tẩy trang và tắm rửa xong xuôi, tôi mới nhớ ra mình đã mang hết đồ ngủ đi khi chuyển ra ngoài. Bất đắc dĩ, tôi đành quấn tạm khăn tắm và đi ra ngoài, định tìm Mộ Thời mượn một cái áo phông của anh.

 

Tuy nhiên, anh ấy không ở trong phòng khách, cũng không ở phòng ngủ. Đi một vòng, cuối cùng tôi đi tới cửa phòng làm việc, đang muốn đưa tay đẩy cánh cửa đang khép hờ, chợt nghe thấy tiếng anh ấy nói chuyện ở bên trong: "Lần sau đừng như vậy nữa, cha mẹ cô sẽ lo lắng cho cô.”

 

Chắc là anh ấy đang nói chuyện điện thoại. Im lặng một lát, giọng nói nghiêm túc lạnh lùng của anh ấy lại vang lên: "Đương nhiên có thể."

 

Tôi nắm lấy tay nắm cửa và đứng yên tại chỗ, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Mộ Thời mở cửa phòng làm việc, thấy tôi thì hơi giật mình: "Em tắm xong rồi à?"

 

“...... Vâng.”

 

Trong mắt anh ấy vẫn có chút lạnh lùng, có vẻ như tâm trạng không được tốt. Sau một hồi đắn đo, cuối cùng tôi cũng nuốt xuống câu hỏi, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống ngón chân mình "Em đã mang hết đồ ngủ của mình về nhà rồi. Anh có thể tìm cho em thứ gì có thể mặc được không?"

 

 Mộ Thời mang cho tôi một chiếc áo phông rộng, tôi cởi khăn tắm và mặc áo phông vào. Lúc ngẩng đầu nhìn lại, Mộ Thời đã quay mặt sang một bên, lỗ tai cũng đỏ bừng. Tôi cố ý mặc chiếc áo phông vừa mỏng vừa rộng thùng thình kia, lắc lư trước mặt anh ấy mấy lần, cho đến khi thấy yết hầu Mộ Thời lăn lên lăn xuống liên tục, ánh mắt cũng đen đi vài phần thì mới lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách:

 

"Em buồn ngủ rồi, anh ngủ ngon nhé.”

 

「……」

 

Bộ ga giường bốn mảnh được Mộ Thời sử dụng chính là bộ Snoopy bằng cotton mà tôi mua lúc trước. Con búp bê Samoyed tôi tặng cho anh ấy được đặt bên cạnh gối. Trên tủ đầu giường thậm chí còn đặt những cây nến thơm mà trước đây tôi chưa sử dụng hết.

 

Trong bầu không khí quen thuộc lại ấm áp như vậy, tôi chậm rãi tỉnh táo lại, nghiêm túc suy nghĩ. Về chuyện cô gái kia, buổi tối trước đó anh ấy đã giải thích trong xe. Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi trong phòng làm việc, tôi phải tìm hiểu cho rõ.

 

Vì thế ngay buổi tối ngày hôm sau, tôi cố ý đón xe đến cửa bệnh viện chờ Mộ Thời tan làm. Sau khi anh xuất hiện còn chăm chú quan sát xung quanh một vòng.

 

“Em đang tìm cái gì?" Mộ Thời bình tĩnh hỏi tôi.

 

“Bệnh nhân của anh, Lộ Ngọc." Tôi ngẩng đầu nhìn anh "Có phải cô ấy thường xuyên đến bệnh viện tìm anh không?”

 

"Trước đây thì có, nhưng bây giờ cô ấy đã xuất viện nên chỉ thỉnh thoảng mới đến đây." Mộ Thời nắm tay tôi đi về phía bãi đậu xe "Em ăn tối chưa?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-toi-la-bac-si/phan-6.html.]

“Em chưa, ban ngày em tranh thủ về nhà thu dọn chút đồ, sau đó vẽ tranh cả buổi chiều.”

 

Nghe vậy Mộ Thời liền dẫn tôi tới một nhà hàng gần đó. Tôi vốn không được ăn cay là không vui, còn khẩu vị của anh ấy luôn rất thanh đạm. Ở chung cùng một chỗ lâu như vậy, mỗi lần ra bên ngoài ăn cơm, hầu như lần nào cũng là anh ấy chiều chuộng tôi.

 

Tôi dừng lại trước cửa nhà hàng, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Mộ Thời, làm nũng nói: “Hôm nay cổ họng em có chút khó chịu, không muốn ăn đồ cay. Chúng ta đi ăn cháo và lẩu hàng bên cạnh đi.”

 

Lúc ăn cơm, tôi lại nhắc tới chuyện Lộ Ngọc: "Em cảm thấy cô ấy rất thích anh.”

 

“Cô ấy mới mười chín tuổi, mới chỉ là tình cảm của một cô gái mới lớn, em không cần để trong lòng.”

 

Mộ Thời vớt hai con tôm từ đáy nồi lên, cẩn thận bóc vỏ bỏ vào bát cho tôi. Tôi cầm đũa, có chút ấm ức: "Cho dù như vậy đi nữa nhưng thỉnh thoảng cô ấy tới tìm anh, em vẫn thấy không vui.”

 

Mộ Thời ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt chợt lóe lên gì đó rồi biến mất "Sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa.”

 

7

 

Tôi ở chỗ Mộ Thời được ba ngày thì mẹ tôi bỗng nhiên gọi điện thoại tới.

 

“Tiểu Tần nói con và cậu ấy đã nói mọi chuyện rõ ràng rồi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

 

Tần Hiên sao? Tôi đã quên mất rằng trên thế giới còn có người này tồn tại.

 

"Không có gì, chỉ là con không thích cậu ấy mà thôi." Tôi hoàn tất bản vẽ đã vẽ xong gửi đến hộp thư của biên tập viên, sau đó tắt máy tính "Cậu ấy nói với mẹ thế nào?"

 

“Tiểu Tần nói con gần đây dây dưa không rõ với một người đàn ông" Giọng nói của mẹ mang theo vài phần buồn bực: “Nam Gia, mẹ luôn muốn con sớm kết hôn và ổn định cuộc sống, nhưng không phải để con cứ đùa bỡn tình cảm của người khác như vậy. Con nói cho mẹ biết, người đàn ông kia là ai?”

 

Tôi im lặng hai giây: "Mộ Thời.”

 

Mẹ tôi nổi giận.

 

“Lúc trước là ai khóc lóc gọi xe chuyển đồ về nhà? Còn nói vì cậu ta không trả lời tin nhắn của con, không nhớ sinh nhật con, không yêu con. Là ai nói cả đời cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta? Mẹ bảo con quay lại với cậu ta, con còn mạnh miệng bảo có đánh c..hết con cũng không đi, hiện tại con lại muốn làm gì?"

 

Tôi cắn môi, nhỏ giọng trả lời: "Mẹ, con vẫn còn thích anh ấy.” Giọng nói tôi mang theo một chút nức nở khó có thể kìm nén được.

 

“... "

 

Mẹ tôi thở dài "Thôi quên đi, tùy con vậy. Bên phía Tiểu Tần, mẹ sẽ nói rõ ràng với chú Tần. Mẹ còn phải đi làm đây, thế nhé.”

 

Trước khi cúp điện thoại, mẹ vẫn nói với tôi một câu: "Nam Gia, năm nay con đã hai mươi sáu tuổi rồi, không thể tùy hứng mãi được."

 

Tôi cảm thấy khó chịu đến mức ngẩn người nhìn chằm chằm vào cây hoa lan hồ điệp trên ban công. Tôi đã mua cái cây này ở chợ hoa gần đây khi mới chuyển đến. Đáng tiếc tôi không biết trồng hoa, chỉ biết tưới nước vài ngày nó liền héo rũ đi. Cuối cùng chỉ có thể đáng thương đi tìm Mộ Thời nhờ giúp đỡ.

 

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện rất hay, nữ 9 đáng iu vô tư, na9 ấm áp. Đọc mà quắn quéo. 😘

    Uyên 1 tuần trước · Trả lời

    Loading...