Bạn trai tôi là bác sĩ - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:49:34
Lượt xem: 279

4

 

Tôi hẹn Tô Tô đi ăn tối, sau khi gặp mặt tôi liền tuyên bố với cô ấy: "Tớ sẽ giành lại Mộ Thời”.

 

“Vì sao?”

 

“Bởi vì tớ thích anh ấy.”

 

Cô ấy dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn tôi: "Nếu cậu đã thích anh ấy như vậy, vì sao lúc trước còn nói chia tay?"

 

"Bởi vì anh ấy bận đến mức quên mất sinh nhật của tở, không thèm trả lời Wechat của tớ, còn để tớ leo cây vài lần trong những cuộc hẹn trước đây..."

 

Tôi càng nói, giọng nói càng dần dần nhỏ xuống, có chút ấm ức "Nhưng chia tay ba tháng nay, tớ thật sự rất nhớ anh ấy.”

 

"Vậy thì, nếu như cậu quay lại với anh ấy, những vấn đề này có thể giải quyết được sao? Anh ấy sẽ cùng cậu đón sinh nhật, cùng cậu hẹn hò, và trả lời tin nhắn Wechat của cậu ngay lập tức?"

 

Tôi không thể cãi lại cô ấy. Tô Tô và tôi tuy là bạn bè, nhưng là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược với nhau. Tôi là người nông nổi, yếu đuối nhưng lại mắc bệnh tiểu thư, nghĩ gì nói đấy. Mà cô ấy lại là kiểu người bình tĩnh, sáng suốt, luôn luôn nhìn thẳng vào vấn đề.

 

“Mộ Thời là bác sĩ, anh ấy lúc nào cũng bộn bề nhiều việc. Mà có lẽ cả đời này đều bận rộn như vậy. Nhưng cậu thì ngay cả đi làm cũng không muốn, mỗi tháng ngoại trừ ra ngoài vẽ được vài bức tranh, còn lại tất cả đều là thời gian rảnh rỗi. Trần Nam Gia, cậu mong muốn có một người đàn ông có thể luôn luôn ở bên cạnh cậu, nhưng Mộ Thời thì vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành người như vậy."

 

Vấn đề này tôi rất hiểu. Tôi cũng không muốn bị đối xử như vậy, nhưng người đó lại là Mộ Thời. Tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu, thừa dịp Tô Tô đi toilet liền lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Mộ Thời: "Tối nay anh có phải trực đêm không?"

 

Vài phút sau, anh ấy nhắn lại cho tôi: "Không trực.”

 

Tôi vắt óc cố suy nghĩ ra một lý do: “Em chợt nhớ ra có món đồ quên mang đi, tối nay em qua nhà anh lấy được không?”

 

“Có thể.”

 

Tôi tự an ủi mình rằng ít nhất anh ấy đã tiến bộ hơn trước rồi, trước đây anh ấy chỉ trả lời tôi bằng một từ, bây giờ đã đáp lại bằng hai từ. Ăn cơm tối xong, tôi chào tạm biệt Tô Tô, về nhà thay quần áo trang điểm. Tôi còn cố tình xịt chút nước hoa, ăn mặc giống như trà xanh đầy quyến rũ, sau đó đi giày cao gót bắt xe đến nhà Mộ Thời.

 

Kết quả đến cửa mới phát hiện anh ấy thế mà lại không có ở nhà. Tôi gửi Wechat anh không trả lời, gọi điện thoại máy bận. Tôi ở cửa ngây ngốc chờ hơn nửa tiếng, càng chờ càng ấm ức, cuối cùng chịu đựng chua xót, chấp nhận xuống lầu ra về.

 

Đi tới bồn hoa bên cạnh, tôi phát hiện thấy chiếc xe ô tô quen thuộc đậu cách đó không xa. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì trong xe đã có hai người bước xuống.

 

Mộ Thời vẫn đứng thẳng lưng như trước. Màn đêm làm mờ đi những đường nét góc cạnh của anh, cũng làm cho khí chất lạnh lùng, xa cách trên người anh nhạt đi một chút, ngược lại lại mang đến cho anh vẻ cấm dục mê người.

 

Mà cô gái đứng trước mặt anh, đang ngẩng đầu nói chuyện với anh...... Đó không phải là bệnh nhân của anh ấy sao?

 

Liệu có phải vì cô ấy đang ở đây nên Mộ Thời mới không nhận điện thoại của tôi không? Anh ấy nói sẽ không ở cùng một chỗ với cô ấy, cũng là nói dối tôi sao?

 

Tôi đứng im tại chỗ, đầu óc trống rỗng, cắn môi đến đau nhức. Đợi đến khi tôi bình tĩnh lại thì bọn họ đã đi qua con đường nhỏ phía bên kia bồn hoa. Có lẽ trời quá tối nên Mộ Thời không nhìn thấy tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-toi-la-bac-si/phan-4.html.]

Tôi muốn đuổi theo chất vấn, nhưng lại cảm thấy mình ngay cả tư cách chất vấn cũng không có, càng nghĩ càng tủi thân. Vì thế tôi dứt khoát lấy điện thoại di động ra, tìm địa chỉ một quán bar gần nhất trên bản đồ, sau đó bắt xe đi qua.

 

Tôi ở cửa quán bar tự chụp một tấm ảnh, chỉnh sửa tỉ mỉ rồi đăng lên vòng tròn bạn bè, còn cố ý đính kèm định vị. Thực sự thì, tuy đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi như quán bar, trong lòng tôi cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng cứ nghĩ đến Mộ Thời nhẫn tâm lừa dối tôi, tôi lại thấy không thể chịu nổi.

 

Tôi gọi một ly bia nhưng không dám uống nên tôi bưng ly ra quầy bar, ngồi nghe ban nhạc hát trên sân khấu. Nghe được một lúc, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau: “Thật trùng hợp, Trần Nam Gia, chúng ta lại gặp nhau.”

 

Là Tần Hiên. Hắn bưng ly rượu đi tới, ngồi xuống bên phía đối diện, cười híp mắt nhìn tôi.

 

Tôi chậm rãi nói: "Thật ra..."

 

“Sao?”

 

“Lúc trước mẹ tôi giới thiệu cho hai chúng ta gặp mặt, còn hết lời khen ngợi cậu là một người thành thật, an phận." Tôi nhìn thoáng qua ly rượu đã thấy đáy trong tay hắn "Cậu thật sự rất biết diễn đấy.”

 

Hắn hô to oan uổng: "Tôi thề có trời đất chứng giám, Trần Nam Gia, hôm nay là lần đầu tiên tôi tới một nơi như thế này."

 

Tôi khịt mũi coi thường, một lát sau bỗng nhiên mới nhận ra: "Sao cậu lại gọi thẳng tên tôi ra thế?"

 

“Còn không phải ngày đó cô nhắc tôi đừng gọi tùy tiện trêu chọc vào các chị gái còn gì." Tần Hiên vẻ mặt ấm ức: “Tôi lớn như vậy rồi nhưng hôm đó là lần đầu tiên bị người khác nói ăn tạp linh tinh.”

.

Tôi muốn cười một chút nhưng cứ nghĩ đến Mộ Thời lại cười không nổi, bèn lấy điện thoại di động ra kiểm tra một lượt, Wechat hoàn toàn không có tin tức gì. Anh ấy không nhắn tin cho tôi, cũng không thả tim cho khoảnh khắc kia.

 

Tôi nhìn Tần Hiên: "Nếu cậu đã nghe lời tôi như vậy, thì giúp tôi một việc nhé?"

 

Hắn giống như một con ch.ó lớn, vẫy đuôi tiến lại gần và nhìn tôi với ánh mắt sáng ngời: "Việc gì?”

 

“Chụp chung với tôi một bức ảnh." Tôi muốn đăng thêm một tin nữa lên Wechat.

 

Tôi và Tần Hiên đứng tựa sát vào vai nhau, mở camera, căn chỉnh chọn góc ảnh đến nửa ngày, vừa muốn ấn nút chụp thì bỗng nhiên có người đứng chắn ở trước mặt, che mất  ánh sáng vốn đã mờ ảo.

 

Tôi nhìn xuống và thấy một đôi bàn tay thon dài, trắng nõn. Nhìn lên trên một chút, là chiếc áo phông trắng rộng thùng thình. Xương quai xanh điểm xuyết một nốt ruồi nhỏ, yết hầu nhô ra tạo thành đường cong với góc hàm, và một khuôn mặt quen thuộc đầy lạnh lùng.

 

Mộ Thời nhìn tôi, khẽ nhếch môi: "Trần Nam Gia, anh cho em mười giây, nhanh cùng anh rời khỏi đây.”

 

Tôi rất muốn khí phách mà nói một câu "Anh có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi", nhưng trực giác mách bảo cho tôi biết, hiện tại anh đang rất tức giận. Vì thế tôi ngoan ngoãn buông ly bia chưa uống được ngụm nào xuống, theo sau Mộ Thời rời đi.

 

Tần Hiên ở phía sau gọi tôi, kêu tôi diễn kịch phải diễn cho tròn vai. Tôi quay đầu, nghiêm túc nói:

 

“Em họ à, bây giờ em đã trưởng thành rồi. Chị không quan tâm em mãi được, nhưng em vẫn nên chú ý ảnh hưởng một chút, có ra ngoài chơi thì nhớ về nhà sớm.”

 

Hắn nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, và tôi thấy hắn dùng khẩu hình miệng nói với tôi "Qua cầu rút ván."

 

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện rất hay, nữ 9 đáng iu vô tư, na9 ấm áp. Đọc mà quắn quéo. 😘

    Uyên 1 tuần trước · Trả lời

Loading...