Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Phiên Ngoại của Tạ Vãn Dương (5)

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:03:08
Lượt xem: 133

07.

Năm thứ 15 Hiệu Hiệu qua đời, cũng là năm thứ mười ba tôi đi dạy. Vị bí thư chi bộ già trong thôn chặn ở trước cửa nhà, cứ nhất quyết đòi làm mai cho tôi. Ông nói: "Cậu cứ độc thân như thế thì cũng không được đâu nha! Cuộc sống mà, vẫn nên là hai người thì mới tốt chứ?"

Tôi đáp mình đã có vợ rồi nhưng ông bí thư già vẫn cười vui vẻ nói: "Có vợ rồi mà còn có cô nào dám thả cậu ở đây mười lăm năm sao? Thầy Tạ à, đừng có lừa tôi chứ!"

"Thật sự không lừa ông!" Tôi lấy hình kết hôn của mình với Hiệu Hiệu được kẹp trong quyển vở ra cho ông xem: "Ông nhìn này, đây là vợ của tôi. Sau khi cô ấy qua đời rồi thì tôi mới đến đây dạy."

Vị bí thư chi bộ già đưa cho tôi một điếu thuốc, còn tôi thì lấy ra bình rượu Lão Bạch Cán. Sau đó ông lại rang chút đậu phộng, chúng tôi cùng ngồi tâm sự đến tàn canh. 

Tôi kể với ông bí thư chi bộ già rằng bản thân đã từng cùng Hiệu Hiệu quen biết từ nhỏ ra sao, nảy sinh tình cảm như thế nào, cùng nâng đỡ nhau lập nghiệp, rồi tiến tới hôn nhân... Cũng tiết lộ với ông ấy tôi và Hứa Hiểu Nhiên từng có đoạn tình cảm ngoài luồng ra sao mà đến chính tôi cũng vô cùng phỉ nhổ bản thân mình. 

Còn nói Hiệu Hiệu bị bệnh mà tôi không hề phát hiện, ngay đến lần cuối cùng gặp mặt cô ấy cũng chẳng kịp...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/phien-ngoai-cua-ta-van-duong-5.html.]

Đêm hôm đó, chúng tôi đã đốt hết hai bao thuốc.

Đợi đến khi trời tờ mờ sáng, vị bí thư chi bộ già nua mới vỗ vào vai tôi: "Thầy Tạ à, người thì phải biết nhìn về phía trước mà sống. Cũng giống như khi chúng tôi trồng trọt vậy, chỉ cúi đầu nhìn vào cục đất phía trước chứ có ai mà lại đi quay người nhìn gót chân đâu!"

Tôi khổ sở cười với ông: "Mỗi người đều tự có lựa chọn của riêng mình. Là tôi có lỗi với cô ấy, tôi không buông bỏ được."

……

Vào ngày đông chí, tôi nhận được một bức thư do mẹ vợ gửi đến. Trong thư bà nói muốn hẹn gặp để giao lại vài thứ cho tôi. Tôi vội vàng xin nghỉ với trường học rồi bước lên đường ray xe lửa.

Đã mười lăm năm rồi, người trong viện dưỡng lão cũng đã đổi mới gần hết. Ông chú năm xưa từng khen tôi hiếu thảo như thế nào cũng đã c.h.ế.t gần được hai năm. Mái tóc của mẹ vợ đã điểm hoa râm, trông sắc mặt cũng không được tốt lắm. Bà chỉ vào cái ghế bên cạnh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

"Dạo gần đây tôi luôn cảm thấy trong người không còn sức lực. Lúc chìm vào giấc mộng thường mơ thấy Hiệu Hiệu và cha của con bé. Hai người bọn họ đều rất nhớ tôi." Đuôi mắt đầu mày của bà thấp thoáng ý cười, giống như là đang trông đợi vào một buổi xa cách lâu ngày được gặp lại.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...