Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Phiên Ngoại của Tạ Vãn Dương (4)

Cập nhật lúc: 2024-07-07 17:36:18
Lượt xem: 238

06.

Thanh minh năm thứ hai kể từ khi Hiệu Hiệu qua đời.

Tôi xin đi dạy ở vùng sâu vùng xa. Vốn nên là năm ngoái đi nhưng sau khi đối phương biết được chuyện tôi không có năng lực hành động, lại sợ tôi chịu đựng không nổi nên đã kiên quyết từ chối. Mãi đến khi tôi học được cách dùng chân giả đi đường, dựa vào ngón tay tàn khuyết cũng có thể viết chữ đẹp thì họ mới gật đầu đồng ý.

Ngày tôi đi, chẳng biết Hứa Hiểu Nhiên nhận được tin tức từ chỗ nào mà lại chặn trước cửa nhà tôi, hỏi: "Anh cần gì phải tự ngược đãi mình như thế hả?"

Tôi hất bàn tay muốn đỡ lấy tôi của cô ấy, một mình kéo vali đi vào trong thang máy: "Không phải ngược đãi mà là tôi đi sám hối."

Hứa Hiểu Nhiên vẫn chặn tay ở cửa thang máy: "Tất cả các người đều bị trúng độc của Minh Nguyệt Hiệu sao hả? Cô ta c.h.ế.t vì ung thư, không liên quan đến ai hết!!!"

"Nếu cô đã cảm thấy là không liên quan đến ai thì còn quản nhiều chuyện rảnh rỗi như thế để làm gì? Hứa Hiểu Nhiên! Chuyện hối hận nhất trong đời này của tôi là đã để Hiệu Hiệu rời đi. Thứ hai chính là bởi vì tôi với cô nên mới để cho cô ấy phải ra đi cũng không yên ổn đấy!"

Lúc tôi ngồi trên xe lửa cao tốc để đi dạy, mới thông qua vòng bạn bè biết được, đàn anh của Hiệu Hiệu, cũng chính là người đã thu mua studio của chúng tôi dùng thời gian một năm để dệt lên một tấm lưới lớn, xây đắp danh tiếng xấu cho Hứa Hiểu Nhiên, khiến cho cô ta cuối cùng cũng không còn đường nào lăn lộn ở trong giới thiết kế này nữa.

Đàn anh gửi tin nhắn cho tôi: Thích quà tiễn biệt của tôi không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/phien-ngoai-cua-ta-van-duong-4.html.]

Tôi bấm tắt máy, chả buồn quan tâm.

……

Điều kiện sinh hoạt ở nơi vùng núi thôn quê thực sự rất gian khổ. Nhưng vào ban đêm sẽ luôn có thể nhìn thấy một vầng trăng sáng treo cao. 

Tôi thường rất ngóng trông mặt trăng ló dạng, khi mệt mỏi sẽ ngẩng đầu ngắm nhìn nó đôi chút. Đến một ngày, thầy Lâm là đồng nghiệp của tôi đang giảng câu đối cho bọn trẻ. 

Anh ấy nhìn tôi đang ngồi chấm bài ở dãy cuối liền viết ra ba chữ "Tạ Vãn Dương" lên bảng đen, sau đó đặt câu hỏi: "Ai có thể dùng tên của thầy Tạ để đưa vào câu đối phía dưới này?"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Bọn trẻ thảo luận trong giây lát, có một cô bé giơ tay.

Thầy Lâm đưa phấn cho cô bé. Đứa trẻ viết từng nét chữ lên bảng đen: “Minh nguyệt hiểu hiểu tạ vãn dương”.

Lòng tôi bất giác thắt lại. Những cảm xúc đã bị cưỡng ép dồn nén bấy lâu bỗng chốc như lật trời lấp biển. Cô bé nhỏ giọng thẹn thùng giải thích: "[Tạ] trong văn ngôn có ý như [Thay thế]. Minh Nguyệt sơ thăng, Tịch Dương vị lạc. Một đông một tây, diêu tương hô ứng, hỗ tống biệt ly." (Trăng lên thì ráng chiều về. Một đông một tây, trùng phùng ly biệt.)

Thầy Lâm dẫn đầu vỗ tay khen ngợi cô bé, còn tôi thì hai mắt đã đẫm lệ nhạt nhòa.

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...