Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Phiên Ngoại của Tạ Vãn Dương (6)

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:03:06
Lượt xem: 108

"Mẹ đừng nói như vậy. Nếu như mẹ đồng ý thì hãy để sau này cho con được chăm sóc mẹ."

Bà phất tay áo, vẫn câu nói cũ: "Đừng gọi tôi là mẹ, cậu và Hiệu Hiệu ly hôn rồi!"

Tôi rầu rĩ không dám nói gì. Bà lại hiền hoà hỏi tôi: "Ở dưới quê sống có quen không?"

"Lúc đầu thì con cũng không quen lắm. Vì đường núi không dễ đi, điện nước cũng thiếu thốn nhưng về sau thì đã tập quen rồi. Nhất là khi con được chứng kiến nhiều đứa trẻ như vậy bước ra khỏi núi, con thật sự rất vui mừng."

Bà khẽ gật đầu, rút từ trong ngăn kéo ra một quyển nhật ký đã rất cũ: "Cuốn này là do Hiệu Hiệu viết lúc bệnh, bây giờ cậu còn muốn xem không?"

"Con muốn ạ."

"Tôi thật sự vẫn không muốn đưa cho cậu." Mẹ vợ nhẹ nhàng vuốt ve quyển sổ. "Nhưng tôi cũng không muốn sau khi mình rời đi, Hiệu Hiệu sẽ thật sự vĩnh viễn biến mất." Bà dịu dàng hôn lên quyển vở, rồi trịnh trọng giao nó lại cho tôi.

Ngoại trừ dấu vết năm tháng đã in hằn trên đó thì vẫn còn hiện hữu rất nhiều vết tích từng được đọc đi đọc lại. Chắc hẳn mẹ vợ đã xem nhiều lần lắm rồi...

"Tạ Vãn Dương, cậu có còn trách sao Hiệu Hiệu lại không nói cho tôi và cậu biết không?"

Lời của mẹ vợ không đầu không đuôi nhưng tôi hiểu là bà đang nhắc đến chuyện Hiệu Hiệu bị bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/phien-ngoai-cua-ta-van-duong-6.html.]

"Con làm gì đủ tư cách để trách móc cô ấy!"

Mẹ vợ giống như đã rất lâu không có ai để tâm sự cùng nên nói chuyện với tôi rất nhiều. Nhắc đến chuyện lúc nhỏ của Hiệu Hiệu đến khi cô ấy vào cấp ba, học đại học cùng tôi…

Ba mẹ qua đời khi tôi được sáu tuổi, là chú mang tôi về nuôi. 

Đến khi tôi mười sáu tuổi, vì để thuận tiện cho công việc cũng như để dễ dàng chăm sóc tôi hơn, chú đã chuyển trường cho tôi đến lớp của Hiệu Hiệu. 

Cô gái ngồi ở phía trước gầy gò nhỏ nhắn, vừa trong trẻo lại đáng yêu. 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Lúc cô ấy nghe giảng trong lớp thường thích quay viết, không giải được đề cũng thích quay... Nhưng cô ấy là học sinh xuất sắc, không có bao nhiêu đề có thể làm khó được cô ấy.

Hiệu Hiệu rất thích vẽ tranh, và tôi cũng vậy. 

Vào tiết học cuối cùng của lớp mỹ thuật năm cấp ba, cô giáo đã ra đề kêu chúng tôi hãy vẽ một bức tranh về "Điều em tâm niệm nhất".

Có người thì vẽ giấy báo trúng tuyển đại học, người thì vẽ ra cả một xấp tiền nhưng chỉ riêng tôi là vẽ một bóng lưng, là bóng lưng hàng ngày mà tôi nhìn thấy. Cô dạy mỹ thuật trẻ tuổi dừng chân ở bên cạnh tôi, nhìn phía trước không xa rồi khe khẽ mỉm cười. 

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...