Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Phiên Ngoại của Tạ Vãn Dương (3)

Cập nhật lúc: 2024-07-07 09:09:10
Lượt xem: 187

04.

Bảy tháng sau khi Hiệu Hiệu rời đi.

Ngày thanh minh hôm đó, tôi đến chỗ cô ấy tảo mộ, vô tình đụng mặt với một cô bé xa lạ. Cô ấy nói mình đã từng thực tập ở studio của chúng tôi. Hiệu Hiệu đối xử với cô ấy rất tốt, đã hỗ trợ giúp rất nhiều trong công việc và sinh hoạt thường ngày của cô gái này. 

Thật ra, tôi cũng không nhớ rõ cô gái này đã tới thực tập vào lúc nào và bao lâu nữa.

Cô ấy nói đêm ba mươi còn mới gửi tin nhắn tới cho Hiệu Hiệu, vậy mà giờ người đã đi rồi. Tôi hỏi, có thể cho tôi mượn xem chút không?

Cô gái móc ra điện thoại, mở lại khung chat tin nhắn... Trên đó đầu tiên là tin nhắn chúc mừng năm mới của cô gái gửi cho Hiệu Hiệu vào đêm giao thừa, chúc Hiệu Hiệu mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.

Hiệu Hiệu đáp lời tin nhắn: Chúc em cũng vậy, mỗi ngày đều vui.

Đến khúc qua năm mới, cô ấy lại chúc Hiệu Hiệu bình an thuận lợi, mỗi ngày đều vui.

Hiệu Hiệu lại đáp: Chúc em cũng vậy!

Hiệu Hiệu rất thích chúc người khác là mỗi ngày đều vui. 

Trước kia tôi còn hay trêu cô ấy, mỗi ngày vui vẻ là cái thành ngữ chúc mừng kiểu gì vậy? Trông chẳng có văn hóa nào cả!

Hiệu Hiệu sẽ đáp: "Mỗi ngày đều vui là một trong những lời chúc tốt nhất đấy, anh chả hiểu gì cả."

"Sếp Tạ! Lúc chị Hiệu Hiệu đi đến đoạn đường cuối của nhân sinh, có từng được vui vẻ không?" Cô ấy hỏi tôi.

Tôi trầm mặc hồi lâu rồi đáp: "Tôi không biết!"

"Sao lại không biết?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/phien-ngoai-cua-ta-van-duong-3.html.]

"Tôi thậm chí còn không biết cô ấy bị bệnh..."

Chát!

Cô gái ấy tát cho tôi một bạt tai, sức lực còn dùng không ít khiến mặt tôi rát bỏng.

"Anh là chồng của chị ấy, vậy mà lại không phát hiện chị ấy bị bệnh. Anh còn có mặt mũi nào đến nhìn chị Hiệu Hiệu nữa hả?"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

05.

Năm đầu tiên Hiệu Hiệu qua đời.

Mẹ vợ đã chuyển vào viện dưỡng lão mà Hiệu Hiệu sớm đặt cho bà. Tôi có ghé thăm mấy lần nhưng đều bị bà ấy từ chối không gặp. 

Tôi vẫn ngồi đợi ở cổng của viện dưỡng lão từ lúc mặt trời lên cao đến khi hoàng hôn tắt nắng. Có ông cụ đi ngang qua hỏi: "Thằng nhóc, cậu ngồi ở đây chờ ai à?"

Tôi trả lời ông ta: "Cháu đi thăm mẹ vợ."

Ông ấy khen tôi có hiếu, còn nói có rất nhiều người quăng được người già trong nhà vào viện dưỡng lão rồi là nửa năm hay thậm chí có khi cả năm cũng chẳng thèm dòm ngó tới. 

Có cậu con rể thường xuyên tới thăm giống như tôi là kiểu hiếu thuận hiếm có đến cỡ nào...

Tôi nghe mà nóng mặt. Nếu như tôi có thể sớm chút phát hiện Hiệu Hiệu bị bệnh thì cũng không để đến nỗi lúc kiểm tra ra đã là giai đoạn cuối rồi. 

Vậy thì, có lẽ giờ này mẹ vợ vẫn còn đang ở nhà tận hưởng niềm vui gia đình, có thể nhìn Hiệu Hiệu làm nũng với bà.

Khi lần thứ mười một đi đến viện dưỡng lão. Cuối cùng mẹ vợ cũng chịu gặp tôi, bà hỏi: "Cậu không có chuyện cần làm sao? Cứ nhất định phải xuất hiện trước mặt tôi, nhắc nhở tôi rằng con gái của tôi đã không còn nữa hay sao hả?"

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...