Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:03:24
Lượt xem: 76

Tôi nghiêm túc viết tên của mình lên giấy rồi chắp tay trước ngực, sau khi thành tâm hứa nguyện trong lòng thì bắt đầu viết:

 

<1> Muốn may sườn xám cho mẹ.

 

<2> Muốn nuôi bé mèo.

 

<3> Muốn ăn kem với tôm hùm chua cay!

 

<4> Muốn chụp ảnh cô dâu với Tạ Vãn Dương một lần nữa.

 

<5> Mong sau khi tôi đi, mẹ và Tạ Vãn Dương có thể sống mạnh khỏe..

 

Tạ Vãn Dương cũng nghiêm túc viết ra năm điều, tựa như trong ngày kết hôn, anh nghiêm chỉnh nhận lấy tay tôi từ mẹ. 

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Người chủ trì nói: "Cho dù giàu sang hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay thương đau, cho dù là cuộc sống có thuận lợi hay phải đối mặt với khó khăn. Tại giây phút đối phương cần anh nhất, anh có thể không xa không rời, cả đời ở trọn bên cô ấy vĩnh viễn không?" 

 

Anh cũng đã từng nghiêm túc y như thế đáp lời: "Tôi có thể!"

 

Nhưng trong năm điều mà anh viết, câu nào cũng là: Tạ Vãn Dương hi vọng Hiệu Hiệu mau chóng khỏe lại!

 

Tôi đã khóc không thành tiếng…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/chuong-16.html.]

Về sau, có một đêm trời khuya tĩnh lặng. Tạ Vãn Dương tưởng rằng tôi đã ngủ say liền đưa tay tôi lên kề cận vào mặt anh và nức nở nói: "Hiệu Hiệu... Anh thật sự hi vọng biết bao, người phải gánh chịu bệnh tật giày vò sẽ là anh chứ không phải em!"

 

Nhưng mà Tạ Vãn Dương à! Anh có biết không, em cũng giống như anh ngóng trông bản thân mình có thể trường thọ trăm tuổi để có được thời gian dài ở lại bên cạnh anh.

 

Lúc qua hết hai phần của ba tháng, bác sĩ đã khuyên Tạ Vãn Dương: Từ bỏ thôi, đừng hành hạ cô ấy nữa…

 

Tạ Vãn Dương lại ửng đỏ vành mắt đáp: "Sao lại là hành hạ chứ? Ông mau cứu lấy cô ấy đi, tôi chỉ có mỗi mình Hiệu Hiệu thôi..."

 

Bác sĩ ái ngại nhìn về phía tôi. Tôi cười rồi níu lấy vạt áo của Tạ Vãn Dương, nói: "Anh à~ Chúng ta về nhà thôi!"

 

Tạ Vãn Dương ngây người, nắm lấy tay tôi rồi nói: "Được, anh đưa em về nhé!"

 

Mẹ đã đổi sang bộ sườn xám nhìn rất tươi tắn, là do Tạ Vãn Dương đặt người làm, lấy nguyên liệu từ khúc vải được tôi đem về từ Giang Nam kia. Nhưng hai tháng dằn vặt này đã khiến mẹ tôi già đi rất nhanh, người mẹ rạng rỡ xinh đẹp trước kia nay cũng đã tiều tụy hơn rất nhiều.

 

Lúc tôi bước vào nhà liền nghe được tiếng kêu của mèo con. 

 

Mẹ gọi: "Tuế Tuế!", chú mèo con liền từ đằng sau ghế sô pha ló đầu ra…

 

Mẹ nói: "Con là Bình An. Nó là Tuế Tuế."

 

Nếu không nhờ mẹ nhắc thì tôi cũng đã muốn quên luôn rồi. Khi ba còn sống, cả nhà vẫn thường gọi tôi bằng tên mụ là "Bình An". Nhưng về sau, mỗi khi mẹ gọi "Bình An" thì đều sẽ lặng lẽ kèm theo một tiếng thở dài. Tôi của sáu tuổi liền trịnh trọng nói: "Mẹ, con tên là Hiệu Hiệu."

 

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...