Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:03:28
Lượt xem: 98

-7.

 

Mùng bốn tháng giêng! Cứ cảm thấy bản thân không tranh nổi với Diêm Vương được nữa.

 

Tôi mơ thấy một giấc mơ rất dài... thật dài... 

 

Mơ thấy mẹ trách tôi tại sao lại không nói với bà rằng tôi bị bệnh?

 

Sau đó, tôi lại quay trở về lúc đầu còn hơn ba tháng thời gian. Lần này, là mẹ và Tạ Vãn Dương cùng đưa tôi đến bệnh viện.

 

Sau khi mẹ hay tin tôi bị ung thư giai đoạn cuối, bà đã dùng nước mắt rửa mặt sau lưng tôi, nhưng khi ở trước mặt thì sẽ hỏi: "Hiệu Hiệu à, con muốn ăn gì? Mì tôm hùm đất có được không? Nhưng mà mẹ sẽ không nuông chiều, thả ớt vào trong cho con đâu nhé!"

 

Tạ Vãn Dương cũng không có ám muội gì với Hứa Hiểu Nhiên. Anh quăng hết mọi chuyện của studio sang một bên rồi dẫn tôi vào nam ra bắc, đi khắp nơi cầu y. 

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Nhưng bao nhiêu bác sĩ đều không hẹn mà cùng thở dài.

 

Tạ Vãn Dương nắm lấy tay bác sĩ, gần như khụy gối xuống cầu xin bọn họ kê đơn. Bác sĩ nói: "Quá trễ rồi, không có tác dụng nữa!"

 

Tạ Vãn Dương vẫn cố chấp không chịu nghe. 

 

Bác sĩ sau khi thông qua tôi đồng ý liền bất đắc dĩ kê phương thuốc chữa bệnh bằng cách trị liệu hóa học. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/chuong-15.html.]

 

Tôi ở đó chứng kiến anh ấy kích động gọi cho mẹ tôi: "Mẹ! Bác sĩ chịu kê thuốc cho Hiệu Hiệu rồi! Em ấy được cứu rồi!"

 

Tôi yên lặng nén nhịn đau tột cùng vì hóa trị.

 

Trị bệnh bằng hoá chất thật sự rất khó chịu. Chưa tính mỗi ngày đều bị rụng tóc, thậm chí tôi đã bắt đầu ói ra m.á.u nữa!

 

Anh cẩn thận chải đầu cho tôi, sợ lỡ tay sẽ làm rụng thêm một cọng. Sau khi chải đầu xong, tôi ngồi ở nơi có ánh nắng chiếu tới, gập ngón tay đếm ngày: "Còn lại sáu mươi ngày, em muốn tự tay may sườn xám cho mẹ, được không anh?"

 

Tạ Vãn Dương âm thầm lau nước mắt, lộ ra nụ cười khó coi hơn là bật khóc: "Hiệu Hiệu của anh nhất định sẽ được sống lâu trăm tuổi mà."

 

Anh ấy không để tôi may sườn xám cho mẹ, nói bác sĩ không cho phép tôi lao lực quá độ. Tôi tiếc nuối xoa ngón tay, nhỏ giọng làu bàu: "Nhưng em cứ cảm thấy mẹ bị thiếu một bộ sườn xám màu đỏ thẫm mà..."

 

Chuyện muốn may sườn xám cho mẹ cứ thế đành tạm gác lại.

 

Tạ Vãn Dương đưa giấy bút cho tôi, anh nói: "Mỗi người chúng ta tự viết ra năm nguyện vọng của mình lên giấy đi!"

 

Tôi cố chịu đựng cơn đau trong bụng, gật đầu đáp: "Uhm!"

 

Tôi nghiêm túc viết tên của mình lên giấy rồi chắp tay trước ngực, sau khi thành tâm hứa nguyện trong lòng thì bắt đầu viết.

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...