Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-03 15:41:43
Lượt xem: 143

Kể từ đó, mẹ bắt đầu gọi tôi là Hiệu Hiệu.

 

Người dịu dàng như bà, sao ông trời lại nỡ để mẹ tôi phải chịu cảnh mất chồng mất cả con cơ chứ? Thật không công bằng chút nào cả!

 

Tôi bỗng chốc trở nên không vui…

 

Tạ Vãn Dương cầm một khay tôm bước ra từ phòng bếp, còn xuất hiện cả một ly kem. Anh nói: "Hiệu Hiệu! Anh mua kem về cho em nè."

 

Aiz... Nhưng em không ăn được nữa anh à…

 

Sau bữa cơm, Tạ Vãn Dương đội cho tôi một bộ tóc giả rất xinh đẹp. Là do anh tự tay thiết kế, rồi trang điểm cho tôi thật xinh xắn, che đi vẻ tiều tụy hiện giờ. Anh nói: "Hiệu Hiệu, chúng ta đi chụp hình cưới nha. Anh đã đặt lịch rồi đó!"

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Nguyện vọng của tôi chỉ còn một cái cuối cùng chưa thực hiện được…

 

Con người ta thường không am hiểu cách nói lời từ biệt. 

 

Cũng như mẹ tôi và Tạ Vãn Dương, rõ ràng là đau đớn lắm nhưng vẫn phải giả cười xởi lởi trước mặt tôi.

 

Lúc sinh mạng chỉ còn lại ba ngày, Tạ Vãn Dương giống như đã đoán trước được kết quả, anh ôm tôi, giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai: "Tạ Vãn Dương vĩnh viễn sẽ không quên Hiệu Hiệu. Hiệu Hiệu cũng sẽ không chết..."

 

Tôi biết, đây là anh đã đọc những lời tôi viết trong quyển nhật ký rồi…

 

Người ta thường nói, người sống trên đời có ba lần tử vong.

 

Lần thứ nhất là khi trái tim bạn ngừng đập, hô hấp tan biến. Con người bị tuyên bố tử vong về mặt sinh học.

 

Còn lần thứ hai là khi hạ huyệt, mọi người mặc áo đen tham dự buổi tang lễ của bạn. Bọn họ sẽ tuyên bố, bạn không còn tồn tại trong cái xã hội này, bạn đã lặng lẽ rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/chuong-17.html.]

Lần tử vong thứ ba là khi chính người cuối cùng trên thế giới này đặt bạn trong tim cũng đã quên đi bạn. Chỉ như thế, bạn mới thật sự đã ch.ết đi. 

 

Toàn bộ vũ trụ này sẽ không còn liên quan gì với bạn nữa.

 

Đây là câu nói tôi trích ra từ [Danh sách sinh mệnh], chắc là Tạ Vãn Dương đã nhìn thấy nó rồi.

 

Cuối cùng cái c.h.ế.t cũng đã đến. 

 

Linh hồn tôi trông thấy mẹ của mình nghẹn ngào khóc không thành tiếng. 

 

Người mẹ kiên cường lại dịu dàng của tôi, nước mắt tuôn ra suốt ba tháng này, cộng lại chắc còn nhiều hơn so với nửa đời người đã trải qua của bà ấy. 

 

Tạ Vãn Dương ôm hũ tro cốt be bé của tôi, vừa khóc rồi lại vừa cười. 

Tôi nhích lại gần mới nghe được anh nói rõ: "Hiệu Hiệu hết đau rồi đúng không? Để anh đưa em về nhà nhé..."

 

Hóa ra, đau đớn mà tôi chịu đựng cố nuốt vào lòng đều bị anh phát hiện…

 

Bây giờ tỉnh lại, bản thân bị bệnh tật dày vò đang hồi ức lại một cảnh tượng khác trong giấc mơ, hình như chuyện gì đến tay tôi đều sẽ bị làm cho rối nùi nhỉ?

-8.

 

Mùng năm tháng giêng. Cố lên! Cố lên!

 

Khoảng cách kỉ niệm tròn bảy năm ngày cưới của Hiệu Hiệu và Tạ Vãn Dương đếm ngược chỉ còn: Một ngày!

 

Khoảng cách Hiệu Hiệu cùng Tạ Vãn Dương ly hôn đếm ngược chỉ còn: Hai ngày!

 

[Hoàn Chính Văn]

 

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...