Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh Trai, Em Gái - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-21 12:38:24
Lượt xem: 830

6

Anh ấy đang tựa vào đầu giường xem điện thoại, hai chân đặt hờ hững trên giường, trong điện thoại phát ra tiếng bình luận bóng đá.

Nghe thấy tôi nói, anh ấy bỏ điện thoại xuống ngẩng đầu nhìn sang, tôi run lên bần bật. Tiếng bình luận bóng đá đột ngột dừng lại, không khí chìm vào im lặng đầy gượng gạo.

Tôi cúi đầu không dám nhìn anh ấy, hai chân bắt đầu mềm nhũn.

Cảm giác cả người như sắp bốc cháy.

Để lấy can đảm, trước khi đến tôi đã cố tình uống chút rượu, bây giờ má tôi nóng bừng.

Chắc không phải do rượu...

Mặc thế này đứng trước mặt anh ấy, tôi cảm thấy mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Anh ấy không phản ứng.

Sao anh ấy có thể không phản ứng?

Tôi cắn môi, không cam lòng lại nhỏ giọng gọi: "Anh, em nóng..."

Tôi cẩn thận liếc nhìn anh ấy, thấy anh ấy mím môi, không có biểu cảm gì.

Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt dò xét, rõ ràng là ánh mắt bình tĩnh, nhưng tôi lại cảm thấy như bàn ủi nóng, mỗi nơi bị nhìn thấy đều nóng bừng.

Mặt tôi sắp chín rồi.

Cứ nghĩ đến bộ dạng hiện tại của mình là tôi lại xấu hổ muốn chết.

Tôi che ngực, run rẩy, nhưng chẳng che chắn được gì.

Váy ngủ vừa ôm sát vừa ít vải, sẽ lộ ra đường cong cơ thể, còn có cả vùng lưng và vai với làn da trắng nõn mịn màng.

Cứu mạng, không biết anh ấy đang nghĩ gì.

Tôi rất sợ anh ấy mắng tôi.

Từ khi tôi bước vào tuổi dậy thì, anh ấy đặc biệt kiêng kỵ chuyện này, không cho tôi ăn mặc hở hang chạy lung tung trong nhà.

"Nóng?" Anh ấy nhướng mày, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Nóng thì về phòng bật điều hòa, sao, điều hòa phòng anh tốt hơn à?"

Tôi nghĩ anh ấy cố ý.

"Không phải, không phải vì vậy..."

"Sao vậy?" Anh ấy đứng dậy, sải bước đi về phía tôi.

Đến bên cạnh tôi, anh ấy ngửi thấy mùi rượu, lông mày lập tức nhíu lại, "Em uống rượu?"

"Tô Nghiên, em gan to rồi đấy, học được cách uống rượu rồi?"

“Em… em chỉ uống một chút thôi..." Tôi nhỏ giọng phản bác, ngẩng đầu nhìn anh ấy, trong mắt tràn đầy vẻ mê luyến.

Tôi không biết anh ấy có hiểu hay không, nhưng tối nay tôi nhất định phải có câu trả lời.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Anh ấy đưa tay, sờ trán tôi.

"Cũng may, chưa đến mức bị người ta lừa."

"Sau này không được uống rượu nữa, nghe rõ chưa?"

"Đừng có lớn rồi lại học đòi nổi loạn, nhất là không được làm bậy bạ bên ngoài, biết chưa?"

Anh ấy dùng ngón trỏ chọc trán tôi, giống như hồi nhỏ dọa tôi dám yêu sớm là sẽ đánh tôi vậy. Suốt cả quá trình, anh ấy hoàn toàn phớt lờ phần dưới cổ tôi, như thể tôi chẳng khác gì ban ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trai-em-gai/chuong-5.html.]

Tôi không hiểu.

Chẳng lẽ trong mắt anh ấy, tôi chẳng khác gì đứa trẻ con chưa phát triển?

Tôi đứng trước mặt anh ấy, che chắn bản thân, cảm thấy thật khó chịu.

"Anh mệt rồi, em cũng về đi."

Anh ấy mở cửa, ra vẻ tiễn khách, "Về bật điều hòa đắp chăn, ngủ ngon."

Tôi sắp khóc rồi, "Không phải đâu. Bật điều hòa không có tác dụng, cần, cần anh trai..."

Ông trời biết tôi đã nói ra những lời đó như thế nào, tôi cảm thấy xấu hổ muốn chết. Tôi đưa tay ra kéo anh ấy, nhưng vừa chạm vào vạt áo, anh ấy đã tránh đi.

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, "Anh biết ý em là gì mà, đúng không?"

"Tô Nghiên, đừng để mọi chuyện trở nên khó coi." Anh ấy quay mặt đi không nhìn tôi, sắc mặt nghiêm nghị.

Khó coi?

Vậy nên anh ấy giả vờ như không thấy?

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, trong mắt chua xót vô cùng.

Anh ấy quay người, dường như muốn đi.

Không biết lấy đâu ra can đảm, tôi lao tới ôm chặt eo anh ấy.

"Đừng đi, không cho đi..."

Anh ấy đột ngột dừng lại, dường như không ngờ tôi lại lao tới như vậy. Cách lớp áo ngủ mỏng manh, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm nóng rực. Cái nóng bỏng đó, không biết là của anh ấy hay của tôi.

"Anh biết mà, em không còn là con nít nữa..."

"Tô Nghiên, em điên rồi sao? Buông tay!" Anh ấy nắm lấy cánh tay tôi, định kéo tôi ra.

Nhưng tôi ôm chặt eo anh ấy.

Tôi sợ buông tay, sẽ thật sự không còn chút hy vọng nào nữa.

"Em không buông, em không làm được! Em không làm được chỉ làm em gái của anh..." Tôi sắp phát điên rồi, nghẹn ngào nói, "Cầu xin anh đừng tránh né em, anh thật sự không thích em sao?"

"Nhưng em đã cảm nhận được mà, rõ ràng em đã cảm nhận được..."

"Tô, Nghiên!" Anh ấy như thật sự sắp nổi giận, giọng nói đầy vẻ phẫn nộ bị đè nén.

"Đừng từ chối em, cầu xin anh..."

Tôi không thể tưởng tượng nổi mình lại nói những lời như vậy, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của tôi. Anh ấy rất khỏe, siết chặt đến mức cổ tay tôi đau nhức. Tôi cố gắng chịu đựng, dù đau cũng không kêu lên tiếng nào.

Anh ấy dường như nhận ra điều đó, đột ngột dừng mọi động tác. Rồi anh ấy đột ngột quay người lại, hai tay đặt lên vai tôi, trong mắt như bùng cháy ngọn lửa thiêu đốt người ta.

"Em chắc chắn chứ?"

Tôi gật đầu.

"Được, như em mong muốn." Anh ấy nhếch môi cười đầy ẩn ý khiến tôi run rẩy.

Ngay sau đó, tôi bị bế thốc lên. Sau cơn chóng mặt, tôi nằm trên giường. Trước mặt là Tô Ngạn gần trong gang tấc. Anh ấy từng chút từng chút ép sát lại...

Tôi hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, gần như không thể suy nghĩ.

Tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tại sao anh ấy ở ngay trước mặt, nhưng tôi ngoài căng thẳng ra thì vẫn chỉ là căng thẳng.

Tôi nhắm chặt mắt, hai tay cũng vô thức nắm chặt.

Loading...