Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh Trai, Em Gái - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-21 11:20:47
Lượt xem: 1,143

Anh ấy cười, giọng điệu trở nên thoải mái, "Thôi nào, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Nếu bố mẹ thấy em buồn, chắc chắn sẽ lo lắng lắm."

"Chuyện hôm nay anh sẽ quên hết, em cũng hãy quên nó đi. Đợi đến ngày mai mặt trời mọc, chúng ta vẫn như trước."

Như trước?

Nhìn khuôn mặt anh ấy, gọi anh ấy một cách thân mật như trước khi tỏ tình, cãi cọ ầm ĩ với anh ấy sao?

Làm sao tôi có thể làm được.

Nhưng đến ngày mai, anh ấy sẽ thật sự chỉ coi tôi là em gái, trong lòng sẽ vạch ra một ranh giới không bao giờ có thể vượt qua. Có lẽ đến lúc đó ngay cả việc cõng tôi thế này cũng không làm được, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh anh ấy nữa.

Tôi đột nhiên hy vọng, con đường này có thể dài thêm chút nữa, dài thêm chút nữa… Không bao giờ đi đến cuối con đường.

 

5

Tôi trốn trong chăn khóc gần như cả đêm.

Ngày hôm sau lại dậy rất sớm, nhưng trốn trong phòng không dám ra ngoài. Tôi không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào, thật sự không biết.

"Nghiên Nghiên, ăn sáng thôi." Mẹ tôi nhẹ nhàng gõ cửa bên ngoài.

Tôi bất an mặc quần áo, rồi vẫn bước ra ngoài.

Trong đầu toàn là suy nghĩ gặp anh ấy phải làm sao, anh ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào, tôi lại phải đối xử với anh ấy như thế nào... Tim tôi như bị d.a.o cắt.

Ánh nắng tràn ngập phòng khách.

Tôi nhìn anh trai từ xa, thấy anh ấy đang ngồi ăn sáng trên bàn ăn, ánh nắng chiếu lên người anh ấy, vẫn là dáng vẻ tràn đầy sức sống như ngày thường.

Anh ấy luôn như vậy, giống như một ngôi sao phát sáng, sáng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Còn đối với tôi, anh ấy càng là mặt trời độc nhất vô nhị, tỏa ra hơi nóng rực rỡ, chỉ cần ở bên cạnh sẽ cảm thấy yên lòng.

Nhưng bây giờ, tôi thậm chí không dám nhìn anh ấy.

Tôi dường như... đã mất tư cách nhìn anh ấy.

Tôi cố nén nỗi chua xót, chọn một chỗ ngồi chếch đối diện anh ấy, cúi đầu lặng lẽ múc cháo.

"Cạch" một tiếng.

Anh ấy kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Để anh." Anh ấy giật lấy bát trong tay tôi, múc cháo một cách nhanh nhẹn và cẩn thận, "Cẩn thận nóng."

Tôi sững người, hơi thở như ngừng lại.

Anh ấy múc cháo xong, đặt trước mặt tôi, cười ranh mãnh.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Mặt trời sắp lặn mới chịu dậy, đúng là con mèo lười."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trai-em-gai/chuong-4.html.]

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, trong lòng dâng lên một trận căng thẳng.

Tôi không hiểu.

Anh ấy có ý gì, tại sao vẫn nói chuyện với tôi như vậy?

"Ôi chao, Nghiên Nghiên vừa mới vất vả thi cử xong, cũng phải thư giãn chứ." Mẹ tôi cười tủm tỉm.

"Thư giãn không có nghĩa là buông thả đâu ạ, giờ giấc sinh hoạt bị đảo lộn thì sẽ xấu đi đấy."

"Con quên hồi con thi đại học xong, còn dẫn em gái đi chơi bời thư giãn sao?"

Anh trai tôi nhún vai, "Đó là chuyện khác, lúc đó con nghe lời mẹ, cùng con bé đi ngủ lúc mười một giờ. Haizz, làm con mất cả hứng, con bé cứ đòi ngủ cùng con, con giống như đi trông trẻ vậy."

Tôi nhìn anh ấy, trái tim như treo lơ lửng trên không trung, rồi từ từ rơi xuống. Cuối cùng chỉ còn lại nỗi chua xót không thể diễn tả thành lời.

Ý anh ấy là, kiên quyết coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra?

Chỉ làm anh trai thôi sao?

"Ăn nhiều vào, đừng để ngất xỉu trong buổi huấn luyện quân sự đấy. Đến lúc đó anh không ở bên, không ai chăm sóc em đâu." Anh ấy nhướng mày, thái độ vừa trêu chọc vừa quan tâm.

Hừ, chỉ làm anh trai thôi sao?

"Ừm, em ăn. Anh không cần lo lắng, em đâu phải không có anh thì không sống nổi." Tôi cắn răng trả lời, cúi đầu không nhìn anh ấy.

Giọng tôi hình như hơi nặng nề, không biết anh ấy sẽ có biểu cảm gì. Nhưng tôi đã không còn quan tâm nữa. Lòng n.g.ự.c trào dâng từng cơn chua xót, như thủy triều cuồng bạo xâm chiếm trái tim. Tôi vội vàng ăn xong, chạy trốn về phòng như một kẻ đào tẩu.

Phải làm sao đây, hình như tôi vẫn không làm được...

Tôi không thể nhìn mặt Tô Ngạn, sau khi đã nói ra, vẫn tiếp tục làm cô em gái ngoan ngoãn như trước kia.

Tôi sắp phát điên rồi, nên nhắn tin cho Đinh Thiến.

Đinh Thiến là bạn của tôi từ tiểu học đến trung học, chúng tôi biết mọi chuyện của nhau, bao gồm cả bí mật tôi là con nuôi, và... tôi thích Tô Ngạn.

Cô ấy còn ngạc nhiên hơn tôi, "Sao có thể như vậy chứ! Ánh mắt anh trai cậu nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, theo kinh nghiệm xem phim mười mấy năm của tớ, chắc chắn anh ấy có ý với cậu rồi!"

Tôi muốn khóc, "Không có... Anh ấy không thích tớ, chỉ coi tớ là em gái."

Đinh Thiến ở đầu dây bên kia khẳng định chắc nịch, cuối cùng bảo tôi đừng bỏ cuộc, còn đưa ra một cách để kiểm chứng xem đối phương có thật sự chỉ coi tôi là em gái hay không.

Vài ngày sau khi điền nguyện vọng xong, tôi đã chờ được cơ hội. Bố tôi đi công tác, mẹ tôi về nhà ngoại. Buổi tối, chỉ còn tôi và Tô Ngạn.

Tôi do dự rất lâu, sau khi tắm xong, thay bộ đồ ngủ lụa ôm sát mà Đinh Thiến chọn giúp tôi.

Váy ngủ xẻ tà đến tận ngực, chỉ có hai sợi dây nhỏ xíu treo trên vai, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mịn màng. Thế này cũng quá hở hang rồi...

Tôi nhìn cô gái mặt đỏ bừng trong gương, do dự có nên làm vậy hay không.

Thôi, liều c.h.ế.t thì liều chết.

Tôi cắn răng, đi đến trước cửa phòng Tô Ngạn, đẩy cửa ra, ló nửa người vào. Tôi cảm thấy mặt mình đỏ đến mức có thể nhỏ nước, giọng nói cũng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

"Anh trai, em nóng."

Loading...