Chạm để tắt
Chạm để tắt

ẢNH CHÂN DUNG - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-08-21 01:05:03
Lượt xem: 2,900

4

Tôi muốn níu lấy tay anh, nhưng anh nhanh như một cơn gió, ngón tay tôi chỉ nắm được khoảng không.

Tôi nhìn anh đỡ Từ Uyển dậy, quỳ một chân trước mặt cô ta, nhìn cô ta tựa vào vai anh, đắc ý nhướng mày với tôi.

Tôi đưa tay lên che miệng, tay kia ôm bụng, cười không ngừng.

Đây chính là cái mà anh gọi là chừng mực, là cái mà anh nói yêu tôi.

Tôi cười đến rơi nước mắt.

Tôi kéo áo lên, gọi một tiếng Chu Thừa: "Cô ấy chỉ bị thương ngoài da mà anh đã lo lắng đến vậy, còn tôi ra nông nỗi này, anh lại không hỏi han một câu nào?"

Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì sốc của Chu Thừa, tôi cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Tôi bắt taxi đến bệnh viện, qua gương chiếu hậu, thấy Chu Thừa đuổi theo xe một đoạn rồi quay đầu trở về.

Tài xế thấy quần áo tôi đầy máu, tưởng tôi bị đâm, nói muốn báo cảnh sát bắt người.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, không có chút cảm giác nào, chỉ nói: "Không phải, chỉ là vết mổ sau sinh bị rách ra thôi."

Tài xế lo lắng: "Vừa mới sinh xong à? Sao có thể không yêu quý bản thân thế, ở cữ không kiêng kỵ, sau này để lại bệnh thì sao?"

Đấy, một người lạ còn quan tâm vài câu.

Sao Chu Thừa lại như không có chuyện gì xảy ra vậy?

Sau khi khâu lại vết thương, Chu Thừa mới chậm rãi đến, phía sau anh còn có Từ Uyển với đầu gối băng bó.

Y tá đang cắm ống truyền cho tôi: "Cô liều mạng quá, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì sao? Chồng cô cũng thật là, từ đầu đến cuối không xuất hiện."

Tôi nhìn Chu Thừa, cười nói với y tá: "Tôi không có chồng."

Y tá có lẽ đã nghĩ đến điều gì đó, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nhanh chóng làm xong rồi ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này, Chu Thừa mới bước vào.

Tôi nằm nghiêng, nhắm mắt ngủ.

Tiếng điện thoại vang lên đánh thức tôi, trong phòng đã không còn ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-chan-dung/chuong-4.html.]

Ở đầu dây bên kia, Dương Đào nói nhỏ nhẹ: "Chị Lan, chị ở nhà không? Có thể nhờ chị đến phòng tối của anh Chu lấy giúp em bức ảnh không? Bức ảnh đó cần scan để gửi đi dự thi."

Tôi biết bức ảnh đó, đó là bức tôi cùng anh đến Úc chụp, một thân cây cháy đen với những nhánh non mới mọc, một bên là sự hoang tàn, một bên là sự tái sinh.

Ngày hôm đó, Chu Thừa ôm tôi, ngồi trên một vùng đất cháy đen, ánh mắt nhìn tôi rất lâu:

"Xin lỗi vì anh không thể chụp chân dung, không thể giữ lại khoảnh khắc của em."

Anh đặt tay tôi lên n.g.ự.c anh:

"Ở đây từng hoang vu cằn cỗi,

 nhưng rồi em đến đây, đi qua một lần, kỳ diệu thay muôn vật sinh sôi, đây là trái tim của anh."

Nhưng câu nói này dường như đang ứng nghiệm ngược lại trên tôi.

Nghĩ đến đây, cổ họng tôi khô khốc, tôi nói: "Tôi không tiện lắm, em gọi thẳng cho anh Chu đi."

Đang định tắt máy, Dương Đào vội nói: "Em không gọi được cho anh Chu, phòng tối chỉ có chị mới vào được, chị Lan, cầu xin chị giúp em một lần này thôi ~"

Tôi ký giấy cam kết trách nhiệm, sau đó mới xuất viện lần nữa.

Về đến nhà, tôi vào phòng tối, đi thẳng đến khu vực in ấn.

Trong khu vực in, phần lớn các bức ảnh trên giá được phủ khăn vải, chỉ có vài bức treo ngoài, bao gồm bức ảnh "Cứu rỗi" mà tôi đến lấy.

Nhìn qua một chút đi.

Khi tôi cầm bức ảnh định bước ra khỏi khu in ấn, một giọng nói như thôi thúc tôi.

Tôi quay lại, kéo tấm vải trên giá xuống.

Những bức ảnh của Từ Uyển với nụ cười tươi rói hiện lên trước mắt tôi, trên đó còn ghi cả ngày chụp.

Đúng vào ngày tôi khó sinh.

Tôi cảm thấy như một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống, lạnh buốt đến tận xương.

Toàn thân tôi run rẩy vì lạnh, đầu ngón tay tê cứng.

Bức ảnh "Cứu rỗi" trong tay tôi so với những bức ảnh đó chẳng khác gì một trò cười lớn.

"Thật buồn cười!"

Loading...