Chạm để tắt
Chạm để tắt

ẢNH CHÂN DUNG - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2024-08-21 01:05:19
Lượt xem: 3,157

5

Ban đầu tôi kìm nén cười, khuôn mặt méo mó, sau đó không thể kìm nén được nữa mà cười phá lên, cười đến mức nước mắt b.ắ.n ra.

Tôi thật là vừa xấu vừa ngu ngốc.

Tự cho rằng mình là sự cứu rỗi của anh ta, nghĩ rằng mình đặc biệt đến mức nào.

Cho đến bây giờ, tất cả những điều này đã trở thành một con d.a.o nhọn, đ.â.m thẳng vào tim tôi, không chỉ đ.â.m mà còn muốn xé toạc, nghiền nát.

Những gì tôi đã hy sinh, đã bỏ ra suốt thời gian qua, tất cả chỉ là sự ảo tưởng, tự cao tự đại, tự lừa dối bản thân.

Thật là ngu ngốc, Ôn Lan, tự chuốc lấy hậu quả.

"Chủ nhân, cô có hối hận không?"

Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

Tôi thở dài một hơi, tùy tiện vứt bức ảnh trong tay, ngón tay lướt qua từng bức ảnh trên giá: "Hệ thống, đã lâu như vậy, tại sao cô vẫn có thể được kích hoạt?"

Hệ thống im lặng một lúc: "Vì tôi cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân d.a.o động mạnh, hệ thống đã chuyển từ trạng thái chờ sang trạng thái hỗ trợ, đảm bảo an toàn cho cô."

"Bây giờ, cô trông có vẻ không ổn định."

Tôi nhặt lại bức ảnh, từ từ xé thành từng mảnh: "Không ổn định sao? Tôi rất ổn mà."

Tôi ngừng lại một chút: "Tôi hối hận rồi, tôi muốn hủy liên kết."

Hệ thống đáp rất nhanh: "Chủ nhân, xin xác nhận lại, cô có chắc chắn muốn hủy liên kết không?"

"Chắc chắn."

Tôi nhìn những mảnh vụn của bức ảnh trên bàn, châm lửa, quay thành một đoạn video ngắn gửi cho Chu Thừa.

Hệ thống bắt đầu đếm ngược, giọng nói lại vang lên: "Quá trình hủy liên kết đã được khởi động, chủ nhân, dự kiến sẽ hoàn thành nhiệm vụ hủy liên kết sau ba ngày, cách rời đi cuối cùng, do chính cô quyết định."

Tôi rất nghiêm túc suy nghĩ.

"Mẹ của Chu Thừa, bà ấy đã tự tử bằng cách c.ắ.t c.ổ tay đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-chan-dung/chuong-5.html.]

Khi Chu Thừa vội vã quay lại, tôi đang dựa vào cửa phòng tối hút thuốc, hiếm khi thấy anh ta mất bình tĩnh đến mức quần áo xộc xệch, hơi thở không đều.

Anh ta vội giật lấy điếu thuốc, ném xuống đất rồi dập tắt.

"Em điên rồi à?"

Rồi mở điện thoại xem video ngắn, nhíu mày không vui: "Ôn Lan, em hơi quá đáng rồi."

Câu đầu tiên anh ta nói ra lại không phải hỏi tôi về vết thương, cũng không hỏi tại sao tôi xuất viện.

Tôi giơ tay xua đi làn khói thuốc, cười nhẹ nhàng lùi một bước, để anh ta nhìn thấy những bức ảnh trong khu rửa đã được lật tấm vải lên.

Sắc mặt Chu Thừa lập tức tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ hoảng loạn.

"Ôn Lan, anh có thể giải thích."

Tôi phủi bụi t.h.u.ố.c lá trên ngón tay, "Được thôi, bắt đầu đi, giải thích xem, tại sao khi tôi mang thai gần đến kỳ, cần người bên cạnh nhất thì các người lại chạy đến Vân Nam để chụp ảnh."

"Giải thích xem, tại sao mạng sống của mẹ con tôi không đáng giá, còn mạng sống của cô ta thì đáng giá."

Có lẽ vì tôi quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Chu Thừa cảm thấy mơ hồ, anh ta bước về phía tôi một bước:

"A Uyển muốn chết."

"Ôn Lan, anh thật sự không biết điều đó sẽ khiến mất con, anh cũng rất đau lòng."

"Đợi khi em hồi phục, chúng ta sẽ có thêm một đứa nữa, được không?"

Có người c.h.ế.t nặng tựa Thái Sơn, có người c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng.

Lúc này, nhìn khuôn mặt lộ vẻ bi thương của Chu Thừa, tôi lần đầu tiên cảm thấy anh ta thật xa lạ.

Tôi chỉ cười nhạt, đến bây giờ, anh ta vẫn không thể đồng cảm với tôi, anh ta chỉ đồng cảm với Từ Uyển.

Tôi làm bộ muốn rời đi, anh ta cuống lên, nắm chặt lấy cổ tay tôi, không nói gì, chỉ nhìn tôi như một chú chó nhỏ.

Biểu cảm tiêu chuẩn đợi tôi an ủi.

Nhưng tôi chỉ thở dài, "Đau, bây giờ tôi rất yếu, anh còn muốn tôi nhập viện thêm lần nữa không?"

 

Loading...