Chạm để tắt
Chạm để tắt

ẢNH CHÂN DUNG - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2024-08-21 01:04:51
Lượt xem: 2,391

3

Từ Uyển phản ứng nhanh nhất, cô ta nhào vào lòng Chu Thừa, nhẹ nhàng vuốt ve gò má bị đánh của anh, nước mắt lăn dài: "Cô Ôn, sao cô có thể đánh anh Chu? Đó là lỗi của tôi, xin đừng hiểu lầm mối quan hệ của chúng tôi..."

Cô ta bặm môi, cơ thể lại dựa sát vào Chu Thừa hơn: "Anh Chu chỉ không muốn thấy tôi buồn... Tôi xin lỗi, tôi không biết chuyện lại xảy ra như thế."

Tôi cười lạnh, kéo cô ta ra khỏi vòng tay của Chu Thừa, vung tay tát mạnh vào mặt cô ta, không gian xung quanh trở nên im lặng.

"Cái tát này là tôi thay con mình mà đánh."

Chu Thừa lao đến đẩy mạnh tôi ra, bảo vệ Từ Uyển, lửa giận bùng lên trong mắt anh ta.

"Em làm gì vậy? Con mất rồi liên quan gì đến cô ấy?"

"Các người đều là kẻ gián tiếp gây ra!"

Tôi đẩy tay Dương Đào ra, lạnh lùng nhìn Chu Thừa: "Tôi cũng muốn hỏi anh, anh đang làm gì? Nếu anh thật sự yêu cô ấy, hãy nói thẳng ra, tôi sẽ không cản đường anh, sao phải cứ khiến tôi phát ốm lên thế này?"

Dựa vào sự tiếc nuối và bóng ma tuổi thơ, anh ấy cứ lần lượt vượt qua ranh giới.

Sự thiên vị rõ ràng của anh ấy, như thể anh ấy thực sự nghĩ tôi là người mù.

Người này, liệu có còn là người mà tôi từng yêu hay không?

Trước đây, tôi luôn đặt cảm xúc của Chu Thừa lên hàng đầu.

Chỉ cần anh ấy có chút khó xử, bất an hay khó khăn, tôi sẽ chủ động nhường bước.

Nhưng lần này, tôi không muốn nhường nữa.

Tôi không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.

Nhưng Chu Thừa đuổi theo, ôm chặt lấy tôi, dù tôi có giãy giụa thế nào, anh ấy cũng không buông tay.

Giọng anh ấy mang theo chút nghẹn ngào: "Ôn Lan, anh không kiểm soát được bản thân, anh không thể từ chối cô ấy, anh cũng rất đau lòng khi mất con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-chan-dung/chuong-3.html.]

"Mẹ anh đã từng vì ly hôn mà mất đi cảm giác an toàn, bị trầm cảm và qua đời ngay trước mặt anh , lúc đó anh không thể ngăn bà ấy lại, nên anh luôn nghĩ, nếu anh có thể cứu được Từ Uyển, thì có phải anh đã bù đắp được nỗi tiếc nuối khi đó hay không."

Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, giọng nói mang theo ba phần châm biếm: "Ừm, vậy chúng ta chia tay, anh và cô ấy đăng ký kết hôn, như vậy anh có thể dùng cả đời để ở bên cô ấy, để cứu rỗi cô ấy, điều đó thật tuyệt phải không?"

Anh ấy lắc đầu liên tục, phủ nhận: "Không, đừng chia tay, Ôn Lan, em biết mà, anh sợ hôn nhân, và anh chỉ yêu một mình em."

"Anh sẽ xử lý mọi việc ổn thỏa, em đợi anh, sẽ nhanh thôi."

Ngay sau đó, anh lại nói thêm: "Gần đây cô ấy không ổn định, nhưng anh có chừng mực."

Tôi cảm thấy vết khâu ở bụng như bị đứt, chất lỏng ấm nóng chảy xuống da.

Không có cảm giác đau đớn thật tốt.

Để tôi xuất viện ngay, để tôi thấy cảnh tượng này.

Tôi dựa vào lòng Chu Thừa, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng nước mắt lại không chịu nghe lời.

Tôi yêu anh, nên dù cả đời không kết hôn cũng không sao.

Anh yêu tôi, nhưng lại sẵn lòng vượt qua ranh giới vì một người phụ nữ khác.

Phải làm sao đây, Chu Thừa, tôi không còn tin anh nữa rồi.

Tiếng hét không đúng lúc vang lên, đó là giọng của Từ Uyển.

Vòng tay ôm tôi lỏng ra, Chu Thừa nhanh chóng quay lại nhìn, chỉ thấy Từ Uyển không biết từ lúc nào đã đuổi theo ra ngoài, ngã xuống bậc thang.

Cô ta như một con mèo bị thương, nước mắt rơi xuống liên tục.

Chu Thừa gần như theo bản năng buông tôi ra và chạy tới.

 

 

Loading...