Chạm để tắt
Chạm để tắt

10 KIẾP CHỜ NÀNG - 10

Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:01:52
Lượt xem: 945

Ta, Lý Mộ, xuất thân cao quý, đã từng thấy đủ thứ trên đời.

 

"Trước đây ta giàu lắm." Ta nói một cách không cam lòng: "Cầm kỳ thi họa cái gì ta cũng biết."

 

"Ồ, vậy sao." Cố Bình chăm chú sấy tóc cho ta, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

"Ừ, bây giờ ta cũng có thể giàu có."

 

"Vậy sao lại không có tiền?"

 

"Vì ăn trộm là phạm pháp."

 

Cố Bình khẽ ho một tiếng, nghiêm nghị: "Cái tính nói năng không suy nghĩ của em, phải sửa đấy."

 

"Vâng."

 

13

 

Ngày gặp mặt gia đình dần đến gần trong sự mong đợi của ta.

 

Cha mẹ ta đã mất, thậm chí ta cũng không biết mộ họ ở đâu, nên ta chỉ có thể làm như Tiểu Đào, ngước lên trời nói chuyện với những vì sao để tưởng nhớ họ.

 

Nếu ta có thể sống vui vẻ, hẳn họ cũng sẽ rất vui lòng.

 

Hôm nay, mẹ của Cố Bình đến thăm đoàn phim.

 

Ta đứng bên cạnh Cố Bình, không ngừng nhìn quanh.

 

Đột nhiên, ta thấy một gương mặt quen thuộc – đôi mắt xếch, đôi môi hình lá liễu, khuôn mặt trái xoan.

 

Dù bà ta đã để tóc dài và xõa vai, ta vẫn nhận ra bà ấy.

 

Hoàng hậu Lâm thị.

 

Sau khi ta vào cung, bà ta đã nhiều lần dùng những con chim bồ câu c.h.ế.t để nhắc nhở ta phải làm đúng quy tắc, tịch thu những món quà sinh thần mà ta chuẩn bị kỹ càng, còn cố tình gây chia rẽ, khiến Cố Bình và ta ngày càng xa cách.

 

Sự xuất hiện của bà ấy khiến ta cảm thấy như bị số phận trêu đùa.

 

Vì Cố Bình sẽ luôn nghiêng về phía bà ta.

 

"Sao thế?" Cố Bình nhận ra sự khác thường của ta, nâng cằm ta lên, cẩn thận quan sát: "Không khỏe à?"

 

Ta lắc đầu, cố nén cảm giác ghen tuông, chua chát hỏi: "Không, bà ta là ai vậy?"

 

Đi cùng mẹ của Cố Bình là một người phụ nữ trung niên rất dịu dàng, mặc một chiếc váy họa tiết sứ thanh hoa, chiếc vòng ngọc trên tay lấp lánh.

 

May quá, không phải Thái hậu, nếu không ta đã phát điên rồi.

 

"Mẹ." Cố Bình gọi bà.

 

Mẹ hắn dường như không để ý đến ta, ngạc nhiên nói: "Ôi, ta dẫn theo Lâm Thanh, các con không phiền chứ?"

 

Họ đúng là họ Lâm.

 

Cố Bình gật đầu chào hỏi, có vẻ như đã quen biết bà.

 

Sự chú ý của mẹ hắn lập tức chuyển sang ta, bà chìa tay ra: "Cháu là học sinh của Cố Bình phải không? Nghe nói nó trực tiếp dẫn dắt cháu."

 

"Cháu chào cô ạ." Ta cố nặn ra nụ cười, sợ rằng mình sẽ làm bà phật lòng.

 

Cố Bình khoác tay qua vai ta, nghiêm túc sửa lại: "Là bạn gái của con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/10-kiep-cho-nang/10.html.]

 

Ta sững người, ngước lên nhìn hắn, nước mắt chực trào ra.

 

Lâm Thanh nhếch môi: "Lúc nào thế? Sao không nói cho ta biết?"

 

Mẹ của Cố Bình sau một chút ngạc nhiên đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: "Trời cũng không còn sớm nữa, cô Lý, cháu ăn được món Hồ Nam chứ?"

 

"Cô ấy không ăn được." Cố Bình nắm tay ta: "Hẹn dịp khác nhé ạ."

 

Làm sao hắn biết ta không ăn được đồ cay?

 

Ngày xưa đã không ăn được, vài hôm trước còn bị Tiểu Đào kéo đi thử món lẩu, suýt nữa ta ho đến mức long phổi ra ngoài.

 

Lâm Thanh cười nhẹ: "Không sao, có thể nấu món khác mà. Không ngờ cô Lý có dạ dày yếu vậy."

 

Ta há miệng định nói gì đó, nhưng không hiểu sao lại buột miệng ra: "Ta không yếu đâu!"

 

Cố Bình bật cười: "Xin lỗi, là dạ dày của tôi yếu, cô ấy chiều tôi nên ngại quá. Làm phiền mọi người rồi."

 

Lâm Thanh rõ ràng không tin, chỉ bĩu môi không nói gì thêm.

 

Không xa, một chiếc xe thương vụ từ từ tiến lại.

 

Mẹ của Cố Bình ngồi ở ghế trước.

 

Ta và Cố Bình ngồi ở ghế sau.

 

Lâm Thanh ngồi bên trái ta, ngồi khá gần.

 

Cô ta chăm chú quan sát ta rồi hỏi: "Cô Lý trước đây làm công việc gì?"

 

Ta chẳng muốn nói chuyện với cô ta, chỉ buột miệng đáp: "Tôi sống trên núi, không có việc làm."

 

"Ồ." Biểu cảm của Lâm Thanh hơi phức tạp, rồi cô ta quay sang trò chuyện với Cố Bình: "Biết anh thích thư pháp, mấy hôm trước ba tôi đấu giá được một bản sao chép hiếm có, giá trị vô cùng, vừa hay tặng cho anh."

 

Nói xong, cô ta lấy ra một bức thư pháp được bọc cẩn thận từ phía sau, mở ra một cách cẩn trọng: "Đây là bản sao của bức “Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp” của Vương Hi Chi, có từ ngàn năm trước, nghe nói là của một vị hoàng đế cổ đại."

 

Cô ta vượt qua ta, đưa bức thư pháp đến trước mặt Cố Bình như đang khoe khoang.

 

Ta chỉ liếc qua, rồi sững người.

 

Chữ này… chẳng phải là của ta sao?

 

Năm đó, chữ hành thư của Cố Bình uyển chuyển, thoải mái, còn ta thì không chịu thua, mượn bức “Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp” của Vương Hi Chi về luyện tập. Dù không đạt đến trình độ của một bậc thầy, nhưng chữ ta viết cũng giống chữ của Cố Bình đến bảy, tám phần.

 

Hoàng hậu biết được, lấy cớ lục soát cung, phá hủy nhiều bức thư pháp và tranh vẽ.

 

Bức này may mắn được ta nhờ mẹ mang ra ngoài cung, mới có thể giữ lại.

 

Chạy đi chạy lại một vòng, không ngờ lại gặp nó ở đây.

 

Cố Bình nhìn thoáng qua rồi bất ngờ đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

 

Ta bĩu môi, đúng là tầm mắt kém cỏi, chỉ với một bức tranh thế này mà đã bị mua chuộc. Ta có thể viết cho anh cả một thùng tranh như thế!

 

Lâm Thanh cười: "Không có gì. Cô Lý... chắc chưa tiếp xúc với thư pháp bao giờ nhỉ?"

 

Ta khẽ hừ một tiếng: "Nét bút nhẹ nhàng, liền mạch, lúc đậm lúc nhạt, như dòng nước chảy mây bay, thật là một tác phẩm hiếm có."

 

Lâm Thanh ngớ ra: "Ý cô là gì?"

 

 

Loading...