Chạm để tắt
Chạm để tắt

10 KIẾP CHỜ NÀNG - 9

Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:01:27
Lượt xem: 785

11

 

"Người đã ngủ chưa?" Tiểu Đào nhìn ta chằm chằm.

 

"Ừm... ngủ rồi." Ta cúi gằm mặt, như một đứa trẻ vừa phạm lỗi, bối rối nói: "Xin lỗi."

 

Sáng nay khi ta tỉnh dậy, Cố Bình đã rời đi từ lâu.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Ta ôm lấy cái eo nhức mỏi, run rẩy bò ngược lại qua cái thang vừa xuất hiện trở lại, trở về sân thượng.

 

Về đến nhà, Tiểu Đào nhăn nhó mặt mày, tay chống cằm thở dài:

 

"Nương nương làm gì thì cũng đúng thôi, nhưng nếu thầy Cố không chịu thừa nhận thì biết làm sao? Dù thế kỷ 21 có cởi mở, nhưng nương nương à, ngây thơ như người, vừa bước vào đã bị ăn sạch sành sanh như vậy, quả thật là hiếm thấy."

 

Ta nhìn chằm chằm vào chiếc vòng hồng đậu trên cổ tay, rơi vào trầm tư. Đây là cái mà hắn đã đeo cho ta tối qua, nghĩa là gì đây?

 

"Nương nương, ngài đã điều tra được gì chưa?"

 

"..."

 

Hình như ta đã quên mất điều quan trọng nhất.

 

Tối qua, suy nghĩ của ta rối loạn, cứ nhất quyết nghĩ rằng hắn chính là người đó.

 

Nhưng giờ nghĩ lại, hình như khi sờ vào đùi hắn... không có vết sẹo?

 

Ta đã ngủ nhầm người rồi!

 

Tiểu Đào đọc được biểu cảm của ta, ân cần xoa bóp eo cho ta, nói:

 

"Nương nương, đã ngủ rồi thì cứ coi như đã xong, người cũng hưởng thụ rồi, quan tâm hắn là ai làm gì. Hoàng thượng c.h.ế.t mấy ngàn năm rồi, người không có lý do phải thủ tiết vì hắn đâu."

 

Những lời của Tiểu Đào khiến ta có chút d.a.o động.

 

Ta thích Cố Bình bây giờ, có phạm pháp đâu chứ?

 

Chuông cửa vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng ta.

 

Tiểu Đào chạy ra mở cửa, còn ta thì nhắm mắt lại, không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

Không lâu sau, nàng trở lại và tiếp tục ấn mạnh lên eo ta, lần này mạnh hơn nhiều.

 

"Ái... " Ta rên lên vì đau, oán trách: "Cố Bình thật vô liêm sỉ, sao ta vừa nóng đầu một cái, hắn đã đồng ý ngay? Làm như thể ta đã chiếm lợi lớn vậy, cuối cùng thì hắn lại là người nghiện, còn ta là người khổ sở."

 

"Ồ... tôi vô liêm sỉ sao?" Giọng Cố Bình đột nhiên vang lên từ phía sau, bình tĩnh nhưng đáng sợ.

 

Cơ thể ta lập tức cứng đờ, mồ hôi đổ như mưa.

 

Hắn xuất hiện từ khi nào vậy?

 

Cố Bình không buông tha, tiếp tục nói, mỗi lần thốt ra một từ, hắn lại bấm mạnh vào ta.

 

"Chiếm lợi của em."

 

"Nghiện."

 

"Không biết kiềm chế."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/10-kiep-cho-nang/9.html.]

 

Hắn nhấn mạnh từng từ một cách chậm rãi, đầy mỉa mai: "Thật xin lỗi vì đã làm như vậy."

 

Sau đó, hắn phớt lờ cơ thể cứng đờ của ta, kéo chăn ra.

 

Luồng không khí lạnh từ máy điều hòa lập tức ập vào, khiến ta nổi cả da gà.

 

Ta nhanh chóng bò về phía trước nhưng bị hắn kéo chân lại, kéo ngược về vị trí cũ: "Chịu đau chút đi, để tôi dán cho em vài miếng cao dán giảm đau."

 

"Bốp!" Một miếng dán dính dính được đập lên lưng ta, khiến ta hét lên như bị giết: "Đau quá!"

 

"Một lát sẽ hết thôi."

 

Cố Bình chăm sóc ta sau khi đã gây ra mọi chuyện, đáng ghét thật.

 

Đến lúc quan trọng, Tiểu Đào đã biến mất tăm.

 

Ta sợ đến mức không dám động đậy.

 

Sau khi làm xong mọi việc, Cố Bình xoa nhẹ vào mặt ta, nói: "Vài ngày nữa mẹ tôi sẽ đến thăm đoàn phim, chúng ta cùng ăn cơm với bà nhé?"

 

"Mẹ ruột của ngài?"

 

"Còn ai nữa?"

 

Hắn còn có cả mẹ, điều này hoàn toàn làm sụp đổ mọi suy đoán trước đây của ta.

 

Cố Bình chính là một người hiện đại hoàn toàn.

 

Vậy thì ta chẳng cần lo sợ gì nữa.

 

Cố Bình kéo nhẹ tai ta, hỏi: "Được không?"

 

Gặp gia đình trước khi kết hôn, đó là quyền của Hoàng hậu chính thức.

 

Ngày trước ta từng ghen tị lắm, nhưng rồi cũng hiểu do thân phận mà ta không thể có được điều đó. Chẳng lẽ ước nguyện này sẽ thành hiện thực ngày hôm nay?

 

Ta từ từ ngồi dậy, mặt đỏ bừng: "Vậy nghĩa là ta là..."

 

"Bạn gái của tôi."

 

12

 

Mấy ngày liên tiếp, Tiểu Đào cứ nói rằng trông ta rạng rỡ như hoa đào, bảo rằng phụ nữ khi yêu đều khác hẳn.

 

Đạo diễn cũng không ngớt lời khen, nói rằng ta và Cố Bình diễn chung càng ngày càng có cảm xúc.

 

Đúng thế, ta ước gì có thể dính lấy Cố Bình mỗi ngày, bù đắp lại những gì đã thiếu sót trước kia.

 

"Này, sao ngài không thắc mắc ta từ đâu đến?" Một hôm, khi ta đang sấy tóc trước gương, ta cười tươi hỏi Cố Bình.

 

Hắn giống như Trình Tử Lâm, rất tự nhiên chấp nhận sự có mặt của ta – một cô bạn gái không biết gì về cuộc sống hiện đại, chẳng lẽ không thấy kỳ lạ sao?

 

Cố Bình cầm lấy máy sấy từ tay ta, trả lời: "Tiểu Đào nói cô từ vùng quê đến, chưa từng thấy thành phố lớn."

 

Buồn cười thật!

 

Loading...