Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Ghiền mà ngại - Chương I

Cập nhật lúc: 2024-07-22 21:56:40
Lượt xem: 506

01.

Cuộc hôn nhân giữa Thịnh Tri Tự và tôi là liên hôn, hai con người với hai tâm trí kinh doanh.

Người cùng ngành nói rằng chúng tôi là một cặp đôi kiểu mẫu, hỗ trợ cho nhau.

Không ai biết, tuy sau khi cưới, chúng tôi ở chung một mái nhà với nhau, nhưng tuyệt nhiên chưa nói với nhau lời nào.

Lúc nghe được tin anh bị tai nạn xe hơi thì tôi đang ở chỗ làm.

Tôi vốn không định đến, nhưng anh ấy làm loạn đòi gặp tôi.

Chuyện phiền phức chế t tiệt gì đây trời.

Anh ta lên cơn gì vậy???

Tôi xoa xoa hai bên huyệt thái dương rồi đẩy cửa phòng bệnh bước vào.

Lâm Thần Vũ quay đầu lại, nhìn thấy người tới là tôi, trong lòng vui mừng ra mặt.

Anh bật khóc, phấn khích không kìm được mà nói: "Từ Trĩ, cuối cùng em cũng đến rồi."

Tôi "Ừm" một tiếng rồi quay lại nhìn cái người đang nằm trên giường bệnh kia.

Không ngờ Thịnh Tri Tự đã không còn dáng vẻ phong thái ngời ngời thường ngày, mà hiện tại lại trông giống một ... con chóa hoang đáng thương.

Dưa ngọt ngày hè

Đầu anh ấy quấn một miếng gạc, ánh mắt nhìn tôi không rời, tỏ vẻ ủy khuất.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ mong manh đến vậy, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Tóm lại là rất kì lạ.

"Tôi sẽ để lại phương thức liên lạc, đi trước đây!"

Lâm Thần Vũ như thoát được cái cục nợ vội vàng chạy khỏi phòng bệnh.

Hmmm...họ không phải là anh em tốt sao?

Tôi bước lại gần hỏi: "Anh không sao chứ?"

Tôi nghĩ rằng hai chúng tôi hình như cũng không thân mấy.

Kỳ thật mấy câu nói quan tâm kiểu này cũng không quá cần thiết, không biết hắn nhất quyết muốn tôi tới đây là có ý gì.

Thịnh Tri Tự nhìn tôi với đôi mắt mờ mịt, như thể tôi đã làm gì sai với anh ấy.

Thấy anh vẫn im lặng, tôi nói tiếp: "Anh tìm tôi có việc?"

Quả nhiên, chỉ nói những thứ mang tính suy đoán thôi là chưa đủ.

Anh vừa nghe câu này liền tỏ vẻ như sắp khóc đến nơi: "Vợ ơi, anh đau quá."

Khi tôi nghe được lời nói thân mật như vậy, khuôn mặt vốn bình tĩnh thường ngày của tôi xịt keo liền.

02.

Vợ ơi là để cho anh ta gọi sao?

Anh ta không bị điên đấy chứ!

Ai là vợ anh ta chứ?

Kết hôn ba năm rồi đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy hai từ này.

Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại hàng nghìn lần nhưng vẫn không thể hiểu được anh ta rốt cuộc có ý gì.

Tôi cố gắng hồi phục lại dáng vẻ bình tĩnh: "Thịnh tổng, anh đang giở trò gì vậy?"

"Vợ à, anh muốn ôm ôm!"

Khuôn mặt anh đầy quyến luyến, trong đôi mắt kia chỉ có tôi.

Cmn gì vậy? Tôi cau mày quan sát, cảm giác như mình gần như không nhận ra khuôn mặt đẹp trai đến kinh ngạc trước mắt nữa rồi.

Anh ta bị trúng tà hả?

Đường đường là CEO của tập đoàn Thịnh Thị sao có thể nói ra những lời sến súa như vậy ... Đáng ra khi thấy tôi, anh ta phải vờ như tôi vô hình mới phải chứ nhỉ?!

Thấy tôi không nói gì, Thịnh Tri Tự nhân cơ hội đưa tay ra ôm tôi.

Tôi cảm nhận được hơi ấm từ mu bàn tay, sợ đến mức lùi lại một bước.

"Anh còn ổn chứ? Tôi đi tìm bác sĩ tới khám cho anh."

Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, cảm thấy hơi lúng túng.

Thịnh Tri Tự được bác sĩ chẩn đoán mắc chứng mất trí nhớ có chọn lọc.

Anh ấy không còn nhớ gì về khoảng thời gian ba năm chúng tôi lấy nhau.

Nghe tin, tôi như bị sét đánh ngang tai, không dám lên phòng bệnh nữa mà quay lại công ty tiếp tục làm việc.

Chuyện gì nữa đây?

Quá đáng sợ.

Biết Thịnh Tri Tự có thể tạm thời không đi làm được, tôi cũng không vội làm gì.

Mà để cho anh ta một mình dưỡng thương một thời gian.

Tôi đặt vé tàu đi công tác ngay trong đêm, ai hỏi tôi cũng bảo không rảnh.

Thịnh Tri Tự gọi cho tôi rất nhiều cuộc.

Tôi luôn từ chối vì không có thời gian để nghe.

Thế là anh ấy nhắn tin cho tôi từ sáng tới trưa, từ trưa tới tối, từ tối tới sáng.

[Vợ à, anh sẽ không bao giờ làm em tức giận nữa.]

[Vợ ơi, hôm nay anh ăn uống rất ngoan ngoãn.]

[Vợ ơi, khi nào em mới về?]

[Vợ ơi, hôm nay lại là một ngày anh nhớ em.]

... Tôi chán nản nhìn nội dung trò chuyện trên điện thoại, không hiểu sao anh ấy lại có thể trở nên như thế này, cũng không dám trả lời để tránh cho việc cả hai bên ngượng ngùng sau khi lấy lại được trí nhớ.

Khi tôi nhấc điện thoại lên lần nữa, tôi nhìn thấy một tin nhắn không ngờ tới.

Đây là thứ mà không cần trả tiền cũng có thể xem miễn phí sao???

03.

Thịnh Tri Tự đã xuất viện về nhà.

Anh ấy cởi trần và chụp vài bức ảnh selfie trước gương.

Tư thế khác nhau, cơ bụng giống nhau, tủ lạnh hai cửa ... Khoan đã, không lẽ anh ấy thực sự có vấn đề?

Tại sao anh ta lại gửi cái này cho tôi?

Tôi muốn xóa nhưng lại vô tình bấm lưu.

Trượt tay, thực ra chỉ là trượt tay thôi.

[Vợ ơi, nhìn này, cơ bụng của anh vẫn còn tám múi!]

[Vợ ơi, khi nào em về nhà?]

[Vợ ơi, hôm nay anh thấy hơi khó chịu, không muốn đi làm, chỉ muốn ôm em thôi.]

A, tim tôi đập mạnh quá, tôi điên mất thôi!

Tôi ném thẳng điện thoại xuống giường khách sạn bằng tay trái, nhặt tập tài liệu lên và đọc.

Buồn cười đến mức tôi không thể chịu đựng nổi.

Những hình ảnh đó và hai tiếng vợ ơi cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được cảm giác đó như thế nào.

Tha cho tôi đi! Tôi không phải thánh thần. Đã kết hôn lâu như vậy, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng thèm muốn ...

Tôi cả đêm không ngủ được và thức dậy với đôi mắt gấu trúc.

Sau khi khảo sát tại chỗ dự án kỹ thuật của tập đoàn, tôi đã bí mật đặt chuyến bay về vào buổi chiều mà không nói với ai.

Dù tôi có là một mỹ nhân độc lập kinh tế thì một ngày nào đó chuyện như thế này cũng sẽ xảy đến với tôi.

Đúng tám giờ tối, tôi về đến nhà. Dựa theo hiểu biết của tôi về Thịnh Tri Tự, một người nghiện công việc, giờ này có lẽ anh ta đang ở công ty.

Vừa bật đèn lên, quả nhiên không có ai ở nhà.

Về đến nhà của chính mình mà tôi hành động như một tên trộm, chỉ muốn lấy thứ gì đó rồi tẩu thoát.

Tôi theo thói quen đến phòng ngủ chính trên tầng hai.

Vừa mở cửa đã thấy làn gió mát lạnh phả vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-ghien-ma-ngai/chuong-i.html.]

Quá đã đã quá!

Điều hòa tại sao vẫn chưa tắt?

Không phải chứ, hình như trí nhớ của tôi đâu có tệ đến vật.

Tôi mò mẫn bật công tắc đèn trong bóng tối.

Má ơi, ​​không nhìn thì sẽ không biết, nhưng nhìn vào sẽ bị sốc.

04.

Một người còn sống sờ sờ đang nằm trên chiếc giường 1,8 mét của tôi.

Không cần nhìn cũng biết là Thịnh Tri Tự.

Anh kéo chăn gần như che kín qua đầu, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tôi nhìn thấy một chiếc cốc trên bàn cạnh giường ngủ và túi thuốc.

Nghĩ lại chuyện hôm qua anh ấy nói cảm thấy không khỏe và không muốn đi làm, lại mấy tiếng đồng hồ không nhắn tin cho tôi.

Chắc đã ở nhà trong suốt khoảng thời gian đó?

Tim tôi đập mỗi lúc một nhanh và tôi kéo chăn ra khỏi người anh ấy.

Để lộ ra phần cơ bụng và phần n.g.ự.c phía trên.

"Thịnh Tri Tự, tỉnh lại, nhanh tỉnh lại đi!" Không thể để ngày khác sao?

Tôi thậm chí còn không thèm kiểm tra xem anh ta có còn thở hay không mà tát thật mạnh vào mặt anh ta.

Thịnh Tri Tự nhàn nhã mở mắt ra, vẻ mặt có chút bối rối.

Khi thấy anh ấy vẫn còn sống, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Vợ ơi, sao bây giờ em mới về? Anh nhớ em quá."

Thịnh Tri Tự uể oải mở mắt ra, giọng nói có chút trầm thấp, mùi hoocmon bay tứ tung.

Chính tai mình nghe những lời này, tôi không biết mình cảm thấy sốc đến mức nào.

Tôi cảm thấy khó thở trong giây lát và đứng dậy rời đi.

Không ngờ giây tiếp theo.

Thịnh Tri Tự một tay nắm lấy cổ tay tôi, đồng thời tay còn lại vòng qua eo tôi.

Trọng tâm không vững làm tôi ngã thẳng lên người anh ấy.

Cũng may có chăn bông, nếu không có lẽ đã bị đè c.h.ế.t rồi.

Tôi cố gắng dùng lực đứng dậy.

Thịnh Tri Tự không cho, ôm chặt eo tôi, nhẹ giọng nói: “Vợ ơi ôm ôm.”

"Thịnh Tri Tự... anh tự trọng một chút!" Tôi nghiến răng nghiến lợi.

05.

Tôi muốn đứng dậy lần nữa, nhưng vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của anh.

Cũng không biết liệu đó có phải là ảo giác hay không, nhưng tôi có cảm giác như nước mắt anh ta sắp tuôn rồi.

Tôi chợt bối rối và hoảng sợ, muốn đứng dậy bỏ đi.

Nhưng Thịnh Tri Tự hoàn toàn không cho tôi cơ hội này.

Anh dùng một tay ôm lấy sau đầu tôi, chủ động mím môi lại.

Hai đôi môi chạm nhau.

Anh ấy không biết tốt xấu thậm chí còn l.i.ế.m môi tôi, cảm giác cũng kích thích quá rồi.

Đầu óc tôi trống rỗng, tôi lùi lại theo cảm giác của mình và thành công thoát khỏi vòng tay của anh.

Tôi cố giữ bình tĩnh và nghiêm túc nói: "Thịnh tổng, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng."

Tôi không thể cứ hùa theo anh ấy như thế này được.

Thành thật mà nói tôi cũng không ngại phát sinh quan hệ ...

Nhưng nếu anh ấy khôi phục trí nhớ rồi quay lại tính toán chuyện trước đây thì phải làm sao?

Suy cho cùng thì anh ấy cũng vẫn là người ở thế giới khác như trước đây.

Chỉ cần nhìn vào sự tương phản này, tôi cảm thấy như mình sắp phát điên đến nơi.

Thịnh Tri Tự quay người và ngồi dậy một cách khó khăn.

Nói cách khác, vẻ ngoài yếu đuối của anh ấy trông không khác Đát Kỷ bản 4.0 khiến người ta không nỡ to tiếng.

Tôi muốn đ.ấ.m người ngồi trước mắt mình một phát, thế nhưng nhìn thấy khóe mắt anh đỏ hoe, muốn ăn sạch sành sanh anh ta.

Không, tôi không muốn.

Tôi sẽ không bao giờ lợi dụng người khác.

Thịnh Tri Tự khịt mũi và tha thiết nhìn tôi.

Đột nhiên, nước mắt anh tuôn ra như những viên ngọc vỡ.

Ba năm kết hôn rồi tôi hình như chưa từng thấy qua dáng vẻ này của anh nhỉ?

Tôi sợ hãi đến mức không biết phải nói gì.

"Vợ à, em hết iu anh rồi phải không?"

Thịnh Tri Tự giọng nói đầy uất ức, hai mắt đỏ hoe, mỗi chữ đều là như đang buộc tội tôi.

Tôi sợ hãi lùi lại vài bước, toàn thân run rẩy, nhìn kĩ người đàn ông kiêu ngạo trước mặt.

Nhìn bề ngoài thì không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Thịnh Tri Tự.

06.

Tôi l.i.ế.m môi, loạng choạng nói: “Đừng chạm vào tôi!”

Giữa tôi với anh ta lấy đâu ra mà yêu với không yêu?

Tất cả đều là vì kinh doanh và lợi nhuận.

Thịnh Tri Tự thản nhiên lau nước mắt trên má.

“Vợ ơi, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em có thể nào đừng đi được không!” Bộ dạng giả vờ kiên cường của anh càng khiến tôi trông giống tra nữ hơn.

Tôi không nói nên lời, oan uổng quá trời ơi!

"Thịnh Tri Tự, xin hãy bình tĩnh." Tôi cố gắng lấy lại tinh thần để giao tiếp với anh ấy một cách đàng hoàng.

"Anh bị tai nạn xe hơi và mất trí nhớ, anh có biết không? Tôi không phải vợ anh." Không, tôi đang nói cái quái gì vậy? Cảm giác càng ngày càng khó hiểu.

Tôi nhắc lại lần nữa: “Chúng tôi chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích kinh doanh mà thôi”.

“Anh có hiểu những gì tôi đang nói không?” Anh ngơ ngác nhìn tôi, như thể không thể tin được.

Tôi giải thích tiếp: “Giữa chúng ta không có nền tảng tình cảm nào cả. Vốn dĩ anh không yêu tôi, và tôi cũng không yêu anh”.

"Chúng ta nên tôn trọng lẫn nhau. Anh không nên gọi tôi là vợ, cũng không nên xuất hiện trong phòng ngủ của tôi."

Đồng tử Thịnh Tri Tự run run, khóe miệng giật giật, dường như nhất thời khó có thể tiếp nhận điều này.

Anh một tay mở chăn ra, may mà anh đang mặc quần, nếu không tôi đã quay đầu bỏ đi.

Anh ngơ ngác đứng trước mặt tôi, đối mặt với áp lực của một người đàn ông cao 1,85 mét.

"Từ Trĩ, em lừa anh." Thịnh Tri Tự nói từng chữ một, bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi.

Tôi lười nhác vung ra nói: “Tôi không hề lừa dối anh, khi nào anh lấy lại được trí nhớ thì tự nhiên sẽ biết.”

“Anh căn bản không hề thiếu tiền.” Anh chắc chắn về điều này.

Thịnh Tri Tự nhìn vào mắt tôi, thẳng thừng hỏi: “Nếu anh không yêu em thì làm sao có thể cưới em?”

Trái tim tôi rung động, và cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ.

Khi anh ấy nói những lời này, tôi thừa nhận trong lòng tôi không kìm được mà rung động rồi.

Tôi thở dài, kiên nhẫn nói: “Thịnh Tri Tự….. đợi anh khôi phục trí nhớ, chúng ta sẽ nói chuyện này sau.”

“Chúng ta tạm thời nước sông không phạm nước giếng được không?” Thịnh Tri Tự ngơ ngác nhìn tôi.

Đôi bàn tay anh từ từ buông xuống, khuôn mặt không còn tự tin bình tĩnh như trước, đôi mắt đẹp tràn đầy cô đơn.

“Được, anh nghe em.” Giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại như khiến trái tim tôi vỡ thành từng mảnh.

Chính tại thời điểm này.

Điện thoại của tôi vừa đúng lúc đổ chuông.

Loading...