Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu xa - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-04 15:41:21
Lượt xem: 785

Có lẽ vì tôi nhìn anh quá lâu nên anh quay đầu lại nhìn tôi đầy dò hỏi.

 

Tôi vội vàng nhìn đi chỗ khác, rồi nghe thấy một tiếng khịt mũi yếu ớt ở bên cạnh

 

Khi chúng tôi gần uống xong, có người đề nghị chơi trò chơi Thật hay Thách.

 

Tôi nhấc điện thoại lên nhìn, đã gần mười một giờ, mặc dù đã ngủ một giấc dài trên máy bay nhưng tôi vẫn cảm thấy như đang ngồi trên đống kim châm khi bên cạnh là Trình Ngọc, vậy nên tôi cũng đồng ý chơi nhằm tận dụng mọi cơ hội để trốn tránh.

 

Những người có mặt hầu hết đều độc thân nên chúng tôi không quan tâm sẽ có những hình phạt gì.

 

Người đầu tiên bị chọn là một cô gái, cô ấy quyết đoán chọn thử thách.

 

Chàng trai đặt câu hỏi cười cười tỏ ra rất lưu manh, yêu cầu cô ấy hôn bất kỳ chàng trai nào ngay tại chỗ, cô gái không ngần ngại hôn thẳng vào mặt chàng trai ngồi cạnh mình, xung quanh vang lên tiếng la ó.

 

Trò chơi tiếp tục và người bị điểm mặt lại là tôi, chàng trai chủ trò bảo tôi chọn, nhưng tôi vẫn chưa biết chọn cái gì.

 

Thấy tôi không đáp lại, chàng trai bắt đầu nghĩ cách trêu chọc tôi, một lúc sau, anh ta nảy ra ý tưởng: “Giờ cậu sang phòng riêng bên cạnh tìm một anh chàng đẹp trai xin WeChat của anh ta đi. “

 

Được rồi, đó chỉ là một thử thách nhỏ mà thôi.

 

Bên cạnh tôi, từ nãy giờ Trình Ngọc không nói nhiều, cũng không tham gia vào chuyện phiền toái, thỉnh thoảng cúi đầu nghịch nghịch điện thoại, thế mà đột nhiên nói: “Ở đây không đủ con trai để xin WeChat hay sao mà phải đi sang bên phòng bên cạnh xin?”

 

Lập tức có người cũng đồng ý theo: “Ừ, sang nhà bên cạnh xin WeChat có ích gì chứ?”

 

Chàng trai đặt câu hỏi suy nghĩ một lúc, có lẽ thấy cũng có lý nên nảy ra một ý tưởng mới: “Vậy hãy chọn một chàng trai ở đây và nhìn nhau đắm đuối trong một phút nhé”.

 

 

Cái quái gì vậy?

 

Tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác nên cuối cùng tôi đành chọn một chàng trai mà tôi có mối quan hệ khá tốt, trước đây tôi đã giúp đỡ cậu ta khá nhiều việc nên bây giờ đã đến lúc phải trả ơn cho tôi rồi.

 

Tôi chỉ vào chàng trai, cậu ta có vẻ khá ngạc nhiên và xung quanh lại có một đợt la ó khác.

 

Tôi và chàng trai đó nhìn nhau, đối phương mấy lần suýt không nhịn được cười.

 

Cuối cùng sau khi giữ được một phút, chúng tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Sau khi ngồi xuống, tôi cảm thấy chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng, khi quay người lại thì thấy chỗ ngồi của Trình Ngọc không còn ai.

 

9

 

Hôm đó chúng tôi chơi rất muộn, khoảng một giờ sáng, mọi người bắt taxi về nhà với rất nhiều điều để nói.

 

Còn Trình Ngọc từ lúc ấy cũng không quay trở lại nữa.

 

Ngày hôm sau, tôi cầm điện thoại nhìn giao diện kết bạn WeChat, trầm ngâm suy nghĩ.

 

Khi nào Trình Ngọc sẽ chấp nhận yêu cầu kết bạn của tôi?

 

Khi tôi hỏi Đào Hân tài khoản WeChat của Trình Ngọc, cô ấy đã đuổi theo tôi và hỏi suốt nửa tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yeu-xa/4.html.]

 

Khi tôi giải thích lần thứ mười ba rằng thực ra đó chỉ là vì chiếc vali của tôi vẫn còn bỏ trong xe của Trình ngọc và tôi chỉ đang tìm anh để lấy nó thì cuối cùng cô ấy cũng tin.

 

Tôi đã học tâm lý học ở nước ngoài được hai năm, trước khi trở về Trung Quốc, giảng viên liên lạc với tôi và nói rằng cô ấy đã giúp tôi tìm việc làm.

 

Khi mới ra nước ngoài cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cô ấy luôn biết tình hình tài chính của tôi không mấy khả quan nên khi có cơ hội đi du học với học bổng toàn phần, cô ấy đã lập tức giúp tôi có được.

 

Trước khi quay lại lần này, tôi nhận được cuộc gọi từ giảng viên của mình, nói rằng khách hàng này là một sinh viên đại học mới tốt nghiệp.

 

Những năm gần đây hay cáu gắt, mong được can thiệp tâm lý trong một năm và sẽ được trả một khoản tiền rất hậu hĩnh.

 

Ngồi trên giường một lúc, không đợi Trình Ngọc trả lời, tôi chỉ có thể thu dọn đồ đạc và vội vàng đi ra ngoài.

 

Địa chỉ này nằm trong một khu biệt thự, để đi taxi tới đó tôi phải tốn rất nhiều tiền. Vậy mà khi tôi đứng trước cửa bấm chuông một hồi lâu cũng không có ai ra mở cửa.

 

Một lúc sau bỗng nghe một tiếng click, cánh cửa mở ra.

 

Trình Ngọc tóc rối bù, mặc quần áo thể thao, đi dép lê đứng ở cửa.

 

“Cô là ai?”

 

Anh không nhận ra tôi nữa à?

 

Tôi thở dài: “Tôi tên là Trần Hi.”

 

Trong mắt anh không có cảm xúc gì, bước sang một bên, “Ồ, vào đi.”

 

“Cô Trần, cô muốn uống gì?”

 

“Không cám ơn.”

 

Ngay sau khi nghe tôi trả lời anh lười biếng đi dép lê đến tủ lạnh lấy chai Coca, rồi quay lại thản nhiên ngồi phịch xuống ghế sô pha.

 

“À, tôi là cố vấn tâm lý. Tôi nghe nói ở đây có một bệnh nhân cần...”

 

“Bệnh nhân à?” Anh ngắt lời tôi rồi nói: “ Ừm, là tôi đây.”

 

Khi tôi đang khá bất ngờ, anh đột nhiên ngồi thẳng dậy và đi tới trước mặt tôi hỏi: “Cô Trần, cô cho rằng tôi còn có thể được cứu sao?”

 

Giọng điệu giản dị và không bị gò bó.

 

“Trình Ngọc.”

 

Nghe thấy tôi gọi tên, anh nhìn sang với vẻ mặt không cam tâm.

 

“ Anh……”

 

Tôi nên nói gì, tôi có thể nói gì.

 

[Nửa triệu một năm, nửa triệu một năm, nửa triệu một năm] tôi mấy lần tự nhủ, dù thế nào đi chăng nữa, mình cũng không thể sống mà không cần tiền.

 

Loading...