YÊU THƯƠNG VÀ THIÊN VỊ - CHƯƠNG 7 - Đồ nhà quê

Cập nhật lúc: 2024-07-03 19:35:38
Lượt xem: 181

Trước mặt em trai, tôi luôn tự ti từ trong ra ngoài. Nó thường chỉ vào khuôn mặt đỏ cao nguyên, nứt nẻ của tôi mà hét lớn: “Bọn người nhà quê như chị biết KFC là gì không? Biết Starbucks là gì không? Người chị toàn mùi bò!"

 

Nó có thể khiến tôi bẽ mặt trước mọi người, tôi cảm thấy xấu hổ và lúng túng. Em trai chỉ vì dính chút bùn đất trên giày mà có thể òa khóc trong lòng bố mẹ. Còn tôi đứng bên cạnh, thậm chí không có can đảm để xin một cái ôm.

 

Sau này bố mẹ mua nhà, ba phòng ngủ. Một phòng cho bố mẹ, một phòng cho em trai, một phòng cho khách, còn tôi vẫn ở quê.

 

Hè đến, họ sẽ "đại phát từ bi" đón tôi lên ở tạm một thời gian. Tôi sẽ không bao giờ quên, em trai đã chặn cửa bằng đôi giày da của nó, chỉ vào chiếc túi da rắn của tôi và hét lớn: "Đồ nhà quê hôi thối, cút khỏi nhà tao!"

 

Tôi uất ức cúi đầu, khẽ khàng dùng ngón chân gãi vào đôi dép lê màu hồng pha lê, nước mắt chực trào ra.

 

Bố mẹ tôi thì chỉ cúi xuống dụ dỗ em trai bằng nhiều điều kiện khác nhau để cho phép tôi vào nhà mình.

 

“Bố mẹ đi làm, không có thời gian chăm sóc con. Chị con lên đây có thể nấu cơm cho con, như vậy đi, nếu con đồng ý, mẹ sẽ mua cho con robot biến hình. Chị còn có thể dạy con học nữa, tốt biết bao nhiêu, con nể mặt bố đi!”

 

Cả mùa hè, tôi phải nấu cơm không ngừng, giặt giũ quần áo không hết việc, thỉnh thoảng còn bị em trai mắng là “đồ nhà quê”. Cuối cùng, thường là trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi lại bị đưa về quê.

 

Bố mẹ nói tôi ở đây không tiện, nhưng cũng không nói rõ là chỗ nào không tiện, không tiện cho ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yeu-thuong-va-thien-vi/chuong-7-do-nha-que.html.]

 

Vừa bước ra khỏi nhà, mẹ đã cầm chai cồn sát trùng xịt khắp mọi ngóc ngách. Tia cồn dưới ánh nắng mặt trời loang thành một mảng lớn, lấp lánh như sương, đẹp đến buồn lòng.

 

Dần dần, tôi cũng quen với cuộc sống ở quê cùng ông nội. Tôi quen với việc lăn lộn trong bùn đất vào mùa hè, cùng ông lên núi kiếm củi vào mùa đông. Chó nhà Đông, ngỗng nhà Tây, ở đây ai gặp tôi cũng gọi tôi một tiếng "đại ca".

 

Sau mỗi lần tôi chơi đùa nghịch ngợm, ông nội lại lấy chiếc khăn mặt đã sờn cũ lau đi những vệt bùn trên mặt tôi.

 

Ông cười hiền hậu và gọi tôi: "Cục cưng của ông".

 

Nhưng những ngày tháng đẹp đẽ ấy rồi cũng có lúc kết thúc.

 

Mùa đông năm ấy, khi đống củi tôi chẻ cho ông chưa cao bằng người tôi, bố mẹ đã trở về.

 

Họ muốn đưa tôi đi, tôi không chịu, họ liền nổi giận.

 

Bực bội, họ hỏi tôi chọn ở lại với ông hay đi theo họ. Ông nội đã thay tôi quyết định, nghiêm mặt bảo bố mẹ nhanh chóng đưa tôi đi.

 

Lúc đó, tôi luôn cảm thấy có điều gì không ổn.

Bình luận

1 bình luận

  • Sự thiên vị luôn luôn có thể giết chết được con người. Mình ghét sự thiên vị đến cực điểm, nhất là cái định kiến trọng nam khinh nữ

    Lan 2 tháng trước · Trả lời

    Loading...