YÊU THƯƠNG VÀ THIÊN VỊ - CHƯƠNG 6 - Con bé da đen

Cập nhật lúc: 2024-07-02 20:18:36
Lượt xem: 164

Mùng một Tết thường là thời điểm để những người hàng xóm láng giềng qua lại thăm hỏi nhau.

 

Mặc dù bố mẹ không thích những lời chào hỏi giả tạo này lắm, nhưng vì hòa khí xóm giềng nên họ cũng phải miễn cưỡng nở nụ cười, trong lúc đẩy đưa còn phải giả vờ nhiệt tình mời cơm.

 

Em trai tôi thì khác, nó chẳng thèm chào hỏi ai, nằm dài trên ghế sofa, vô tư la lên: "Đẩy tháp! Đẩy tháp!"

 

Đang trò chuyện, bỗng nhiên dì Vương hàng xóm hỏi về tôi. "Hân Hân đi đâu rồi?"

 

Thấy bố mẹ im lặng, dì nói với ý mỉa mai. "Hân Hân là một cô bé hiểu chuyện, hai người giờ cũng mua nhà rồi, sao Tết nhất lại gửi Hân Hân về quê?"

 

Bố mẹ tôi gượng cười, nét mặt có chút khó xử, lấp liếm: "Ở quê tốt lắm, không khí trong lành hơn thành phố toàn bê tông cốt thép gấp trăm lần."

 

Nhưng trước đây, bố mẹ tôi đã phải cố gắng hết sức để thâm nhập vào thành phố, tạo điều kiện cho em trai tôi được sống ở nơi này.

 

Rất lâu trước đây, bố mẹ tôi chỉ thuê được một căn nhà hai phòng ngủ ở thành phố, một phòng cho họ, một phòng cho em trai, còn tôi ở quê.

 

Khi Tết đến, cũng là lúc tôi chờ đón bố mẹ về thăm tôi, tôi vui mừng muốn ôm họ, nhưng mẹ cố ý đẩy tôi ra xa rồi lại tỏ vẻ ngạc nhiên. "Ui, Hân Hân sao lại đen thế này! Giống như con bé người da đen!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yeu-thuong-va-thien-vi/chuong-6-con-be-da-den.html.]

 

Sau đó, hai người họ cười ngặt nghẽo vì câu nói đùa mà mẹ cho là thông minh và khôi hài ấy.

Lúc đó, sự tự ti của tôi được phóng đại đến cực điểm. Nắng ở miền núi rất gắt, trẻ con ở đây đều đen, dù phải đi bộ hàng cây số đường núi để đến chợ, thì quần áo mua được cũng chỉ là những kiểu lỗi mốt, hết thời từ lâu. Dầu gội đầu được bán theo từng gói nhỏ, trên đó không có hình ảnh ngôi sao nổi tiếng nào quảng cáo cả.

 

Nhưng đây đã là điều tốt nhất mà ông nội có thể dành cho tôi.

 

Cuối cùng tôi vẫn trở thành đứa trẻ luộm thuộm trong miệng họ, nhưng em trai đi theo bố mẹ lại hoàn toàn khác.

 

Nó mặc bộ đồ thể thao thời trang đẹp mắt, khuôn mặt trắng trẻo, cả người thơm tho, quấn khăn len ấm áp, trông hệt như hoàng tử trong phim truyền hình.

 

Bố mẹ luôn nói rằng những năm qua họ đã để Hân Hân sống thiếu thốn, sau này không thể để Minh Minh chịu khổ như vậy nữa, vì vậy họ càng đối xử tốt với em trai hơn, em trai muốn gì họ đều đáp ứng.

 

Em trai có một con búp bê biết chớp mắt, biết gọi mẹ.

 

Khi tối muốn có một con búp bê, bố mẹ nói: "Lần sau có cơ hội sẽ mua cho con, con phải ngoan, bố mẹ vất vả lắm."

 

Lần sau xa vời vợi, có lẽ đến khi họ nhìn thấy x.á.c c.h.ế.t của tôi, họ mới có thể hiểu được.

Bình luận

1 bình luận

  • Sự thiên vị luôn luôn có thể giết chết được con người. Mình ghét sự thiên vị đến cực điểm, nhất là cái định kiến trọng nam khinh nữ

    Lan 2 tháng trước · Trả lời

    Loading...