Yêu Thương Là Gì? - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 16:04:44
Lượt xem: 83

2.

Sau khi nôn mửa, tôi ngồi trong nhà vệ sinh, nghĩ về những gì vừa xảy ra.

Ngoài cửa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng "cạch, cạch, cạch".

Đó là tiếng Lục Minh đang gặm xương.

Chỉ nghe tiếng thôi đã thấy muốn ói rồi.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng được trên đời này lại tồn tại một con quái vật như vậy.

Rõ ràng không khác gì người thường nhưng có thể tùy ý kéo dài thân thể, hơn nữa còn thích ăn thịt người.

Đợi đã.

Quái vật?

Quái vật ăn thịt người?

Đó không phải là chính xác những gì được đề cập trong các quy tắc sao?

Quái vật sẽ ăn thịt tất cả mọi người xung quanh chúng!

Thì ra con quái vật này ám chỉ Lục Minh.

Những người xung quanh?

Chẳng lẽ là... tôi?

Tôi toát mồ hôi lạnh, bị choáng váng bởi chính suy nghĩ của mình.

Không sao, miễn là tôi không chống lại Lục Minh khi anh ấy mặc quần áo màu đỏ.

Sẽ ổn thôi.

Tôi tự an ủi mình.

Lúc này, tôi đã hiểu hầu hết các quy tắc dưới gầm giường.

Phải tin vào các quy tắc hơn.

Bất kể ai là người viết ra các quy tắc, tóm lại, người đó đã đúng —

Tôi phải chạy trốn.

"Cộc cộc" là tiếng Lục Minh gõ cửa nhà vệ sinh.

“Tiêu Tiêu, em không sao chứ?” Lục Minh đã ăn uống no nê, thậm chí giọng nói còn lộ ra vẻ thỏa mãn.

Tôi vội đáp: “Em không sao, chỉ thấy bụng hơi khó chịu, anh đi trước đi.”

"Hì hì..." Lục Minh cười quái dị.

Hỏng rồi, tôi nói sai rồi!

Quả nhiên, giọng nói của Lục Minh không giấu được vẻ kích động: "Dạ dày khó chịu là do ăn uống không đầy đủ, chi bằng em ra ngoài ăn thêm chút đi?"

Lục Minh dò hỏi nhưng lại dùng giọng điệu ra lệnh.

Nhìn màu đỏ thấp thoáng bên ngoài cánh cửa trong mờ của phòng tắm.

Tôi bỗng hiểu ra.

Lục Minh rõ ràng đang cố xúi giục tôi làm trái lời anh ta.

Bằng cách này, anh ta có thể ăn thịt tôi ngay.

Nhưng dường như anh ta bị hạn chế bởi một cái gì đó và không thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn.

Tôi hiểu rồi.

Hạn chế là yêu cầu của anh ta phải logic.

Ví dụ như vừa rồi đến giờ ăn, anh rủ tôi ăn "cơm".

Một ví dụ khác, khi tôi nói rằng dạ dày của tôi không thoải mái, anh ấy yêu cầu tôi ăn từ từ.

Vậy thì tôi nên...

"Em ăn nhiều nên khó chịu, lát nữa sẽ không sao." Tôi hướng cửa lớn tiếng nói.

Lục Minh hiển nhiên rất thất vọng, anh do dự một lúc, giống như không tìm được lý do để phản bác: "Được rồi, em hãy nghỉ ngơi thật tốt, anh đi làm đây."

Màu đỏ bên ngoài cánh cửa thoát ẩn thoát hiện một lúc.

Sau đó mới từ từ rời đi.

Tôi nhẹ thở ra, vậy là tôi đã đoán đúng.

Sau khi tôi rời khỏi phòng tắm, Lục Minh đã không còn ở trong nhà.

Tôi có một phỏng đoán khác.

Chẳng lẽ việc Lục Minh mỗi sáng và chiều đều phải đi làm cũng là một hạn chế đối với anh ta sao?

Vậy thì có thể giải thích được, tại sao mỗi lần ra ngoài, anh lại nhìn tôi một cách miễn cưỡng như vậy.

Nếu đúng như vậy thì khoảng thời gian này đối với tôi rất quý giá.

Bởi vì chỉ khi không có anh ấy bên cạnh, tôi mới có cơ hội trốn thoát khỏi đây.

Nghĩ đến đây, tôi vội chạy ra cửa.

Nhưng phát hiện cửa nhà có một ổ khóa kết hợp.

Đáng ghét, rõ ràng là không dễ dàng chút nào.

Sáng nay, tôi thậm chí còn không để ý rằng tất cả các cửa sổ trong phòng đều được bịt kín bằng song sắt.

Đừng nói là tôi, sợ rằng ngay cả ruồi nhặng cũng không bay ra ngoài được.

May mắn thay, tôi không thấy có camera giám sát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yeu-thuong-la-gi/chuong-2.html.]

Ít nhất hành động của tôi không bị theo dõi.

Vậy để thoát khỏi ngôi nhà này chỉ còn cách tìm ra mật khẩu, nhưng mật khẩu sẽ là gì?

Sẽ là ngày kỷ niệm của Lục Minh và tôi? Hay là sinh nhật của ai?

Thật tiếc là tôi bị mất trí nhớ và không nhớ được những ngày đặc biệt trước đây.

Tôi suy nghĩ rất lâu, cố gắng ghép lại một số manh mối từ những mảnh ký ức. Nhưng tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, chỉ có thể bất lực lắc đầu.

Quên nó đi, vẫn là nên cố gắng tìm kiếm manh mối trong nhà.

Nếu không tìm được, chỉ có thể theo dõi Lục Minh.

Phòng của tôi đã được kiểm tra từ sáng nay.

Nhà bếp, phòng khách, nhà vệ sinh.

Tôi mò tìm từng nơi một.

Không có gì.

Những nơi còn lại là phòng của Lục Minh và phòng chứa đồ.

Rõ ràng, căn phòng của Lục Minh có khả năng kiếm được manh mối cao hơn.

Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Đã bốn rưỡi chiều.

Theo giờ làm việc hành chính, Lục Minh có thể quay lại bất cứ lúc nào sau năm giờ.

Tôi không còn nhiều thời gian nữa.

Nếu không trốn thoát hôm nay, tôi sẽ không còn ký ức vào ngày mai.

Tôi nhìn cánh cửa phòng Lục Minh, lòng chùng xuống, ngập ngừng ấn tay nắm cửa.

"Cạch", nó thực sự không bị khóa.

Tôi nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm.

Phòng của Lục Minh rất ngăn nắp.

Nơi ẩn náu của con quái vật hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.

Tôi đã nghĩ trong phòng của anh ta phải che giấu gì đó, ít nhất là một ít thịt người, nhưng không có, thậm chí không có một vết máu.

Tôi nhìn xung quanh một cách cẩn thận, và thực sự không có gì đặc biệt cả.

Ngoại trừ...

Một cuốn nhật ký trên bàn.

Đây là nhật ký của Lục Minh?

Tôi cầm nó lên và xem một cách cẩn thận.

Thật ngạc nhiên, từng trang, từng dòng đều viết về tôi.

"Kể từ khi cha mẹ của Tiêu Tiêu qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, trạng thái tinh thần của cô ấy ngày càng trở nên tồi tệ."

"Gần đây, trí nhớ của Tiêu Tiêu ngày càng kém, thậm chí còn không thể nhớ ngày kỷ niệm của chúng tôi."

"Tiêu Tiêu quên mất tôi rồi."

"Dù thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ mãi mãi bảo vệ công chúa nhỏ của mình."

Đọc xong từng chữ, mắt tôi dần nhòe đi.

Hóa ra tôi đã bị bệnh lâu như vậy.

Lúc này tôi đang chìm đắm trong u buồn, hoàn toàn không biết là trạng thái của bản thân rất không bình thường.

Cho đến khi tôi cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào cổ.

"Tiêu Tiêu, em đang làm gì vậy?" Lục Minh hỏi một cách chậm rãi và tinh nghịch.

Giống như tỉnh dậy sau cơn mơ.

Vừa rồi tôi thực sự đã đắm chìm trong tình cảm trên nhật ký của Lục Minh.

Hoàn toàn quên mất tình hình hiện tại của mình.

Trí nhớ của tôi thực sự rất tệ!

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là đối phó với Lục Minh.

Tôi giả vờ bình tĩnh quay người lại, đối mặt trực tiếp với Lục Minh.

Anh ấy rõ ràng đang đứng ở cửa, nhưng vừa rồi khuôn mặt của anh ấy rõ ràng ở ngay sau lưng tôi.

Xem ra Lục Minh không còn ý định giấu diếm việc mình không phải người thường, hơn nữa cho dù anh ta giả vờ, tôi cũng sẽ không tin.

Ngược lại, anh ta xé nát mặt tôi thế này, tôi không biết phải đối phó như thế nào nữa.

Lúc này tôi đang đối mặt với anh ta, lưỡi anh ta dài đến nỗi gần như l.i.ế.m hết mặt tôi.

Tôi cúi đầu, “mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim”*, "Em… Em muốn giúp anh dọn phòng."

(*Nhãn quan tị, tị quan tâm (眼观鼻, 鼻观心 ): 1. Cúi đầu (vì xấu hổ, hổ thẹn) | 2. Tập trung tinh thần; chăm chú)

Lục Minh cười tinh quái. “Ồ?” Anh đưa lưỡi l.i.ế.m môi tôi. “Cám ơn, vợ chưa cưới của anh.”

Thật kinh tởm!

Bởi vì từ khóe mắt của tôi có thể nhìn thấy một vệt đỏ, tôi chỉ có thể kìm lại ý muốn đ.ấ.m anh ta, "Em mệt quá, em có thể đi nghỉ không?"

Lục Minh cười "hì hì" một tiếng. "Đương nhiên rồi, vậy anh đi nấu cơm cho em ăn."

“Chờ đã, hôm nay em không thấy ngon miệng, có thể ăn chút đồ chay được không?” Chuyện hồi trưa mà lại tiếp diễn lần nữa, tôi sẽ nôn vào mặt anh ta mất.

"Được. Anh nhất định sẽ thỏa mãn mọi mong muốn của công chúa." Lục Minh nói xong liền bước ra khỏi phòng.

Thật ngạc nhiên, Lục Minh không quấy rầy tôi nữa. 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...