Yêu Thương Là Gì? - Chương 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:59:05
Lượt xem: 111

1.

“Cạch”, tiếng khóa cửa mở ra.

Lục Minh, người chồng chưa cưới của tôi đã trở lại.

Tôi vội chui từ gầm giường ra, giả vờ thu dọn giường.

" Tiêu Tiêu, sao em đã dậy rồi?"

Giọng của Lục Minh đầy quan tâm.

Sau đó, anh ấy ôm lấy tôi từ phía sau.

Tôi khó chịu gỡ tay anh ra.

Nụ cười của Lục Minh đông cứng lại, không giấu được vẻ thất vọng.

Nhưng ngay sau đó anh lại cười, "Tiêu Tiêu, hành động của em ngày nào cũng giống hệt nhau."

"Được rồi, em đói bụng chưa? Để anh đi nấu cơm." Lục Minh nói xong bước ra khỏi cửa.

“Chờ một chút, chúng ta đã từng sống trong ngôi nhà này trước đây à?” Tôi ngăn anh ta lại.

Lục Minh tỏ vẻ hơi khó hiểu: "Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?"

Tôi muốn chuyển đề tài này sang dòng chữ dưới gầm giường nhưng lại không dám hỏi thẳng Lục Minh.

Vì lý do nào đó, trực giác của tôi luôn bảo rằng mình không nên tin Lục Minh.

“Tại em cảm thấy căn phòng này trông rất quen thuộc.” Tôi nói dối, mặt không đổi sắc.

Lục Minh đắc ý nói: "Thật sao? Hay quá, có lẽ em sẽ sớm nhớ ra quá khứ của chúng ta."

Anh dừng một chút, sau đó lại thở dài: "Tiêu Tiêu, anh xin lỗi vì không thể cho em được cuộc sống đầy đủ như trước đây.”

"Nhưng em phải tin tưởng anh, nhất định anh sẽ có thể mua lại căn nhà trước đây của chúng ta!" Anh nghiêm túc nói.

Tôi nghe ra được trọng điểm ở đây.

“Vậy là chúng ta mới chuyển đến đây à?” Tôi dò hỏi.

Có lẽ, chữ viết dưới gầm giường là do ai đó từng sống ở đây viết.

Có lẽ, nó không liên quan gì đến tôi cả?

Lục Minh gật đầu. "Chúng ta mới chuyển đến một năm trước, nhưng Tiêu Tiêu, anh đã trang trí lại nhà theo phong cách em yêu thích, anh sẽ không bao giờ nhớ sai bất cứ điều gì về em!"

“Vậy còn chiếc giường này?” Tôi ngập ngừng hỏi.

"Đây là chiếc giường ban đầu của nhà chúng ta. Anh đã cố tình mang nó theo khi chuyển nhà, có gì không thoải mái à?" Lục Minh quan tâm hỏi, ánh mắt chuyển xuống giường.

“Không có, chỉ là em không thích ngủ trên giường đã có người khác ngủ qua, nếu là vậy thì em có thể yên tâm rồi.” Tôi vội vàng phủ nhận.

Tôi sợ Lục Minh phát hiện ra điều gì bất thường nên đẩy anh ra cửa. "Được rồi, em đói quá, anh đi nấu gì cho em ăn được không?"

Lục Minh rõ ràng rất thích tôi làm nũng. "Tiêu Tiêu, em vẫn đáng yêu như trước, luôn khiến tim anh rung động." Nói xong, anh đi ra khỏi cửa.

Tôi không trả lời anh ta mà thẫn thờ nhìn về phía cửa ra vào.

Ngày nào cũng giống hệt?

Tôi hiểu ý của Lục Minh.

Một năm trước, tôi mắc một căn bệnh hiếm gặp, chỉ cần tôi chìm vào giấc ngủ mỗi đêm thì sẽ đánh mất ký ức của ngày hôm đó.

Các bác sĩ nói rằng chưa bao giờ thấy trường hợp như vậy trước đây, bệnh của tôi không thể chữa được.

Nhưng bạn trai Lục Minh của tôi vẫn luôn cố chấp cho rằng tôi sẽ ổn, bất chấp mọi sự phản đối, anh vẫn đính hôn với tôi. Anh ấy kiên trì chăm lo cho tôi từ chế độ ăn uống đến sinh hoạt trong suốt một năm qua, cho đến tận bây giờ.

Mặc dù, mỗi khi tôi thức dậy vào buổi sáng.

Đều sẽ hoảng hốt hỏi anh ấy. “Anh là ai?"

Đây là những gì Lục Minh đã nói với tôi sáng nay.

Lúc đó, tôi không thể tin nổi rằng một người đàn ông hoàn toàn xa lạ với mình lại là chồng chưa cưới, người mà tôi ngày đêm sống cùng.

Lục Minh không ngạc nhiên chút nào, anh cười sờ sờ đầu tôi. "Tiêu Tiêu, anh biết em sẽ không tin, thói quen của em ngày nào cũng giống hệt như vậy."

Sau đó, anh ấy lấy ra một cuốn album ảnh, nhẹ nhàng đưa cho tôi, nhân tiện muốn sờ mũi tôi.

Tôi khéo léo né tránh những động tác thân mật của anh.

Giả vờ như không nhìn thấy sự mất mát của Lục Minh, tôi vừa nhìn anh vừa mở album ảnh ra.

Bên trong là hình ảnh của tôi và anh ấy.

Có hàng trăm cái như vậy.

Có ảnh tốt nghiệp của tôi và Lục Minh, ảnh đi du lịch... thậm chí cả ảnh cưới.

Cái nào cũng y chang nhau, trong ảnh, tôi đang dựa vào Lục Minh, nở nụ cười tinh nghịch tràn đầy hạnh phúc.

Nhìn những bức ảnh này rồi kết hợp với sự thật là tôi không thể nhớ về quá khứ.

Tôi phải tin vào điều đó.

Xem ra những lời Lục Minh nói đều là sự thật.

Nhưng tôi thực sự khó chấp nhận được việc mình là một kẻ vô dụng, không thể sống tự lập.

Càng khó chấp nhận hơn là tôi phải ở chung phòng với “người lạ”.

Dù “người lạ” này chính là người chồng chưa cưới đã bị lãng quên của tôi.

Vì vậy, khi Lục Minh đi làm hôm nay, tôi đã tìm kiếm khắp nhà.

Tôi hi vọng có thể khơi dậy ký ức đã bị đánh mất của mình .

“Lộp bộp.” Tôi vô tình làm rơi một tấm bưu thiếp vào khe giường khi đang lật tung chiếc bàn bên cạnh.

Tôi vội thò tay vào sờ soạng nhưng lại chạm phải tấm ván giường gồ ghề, chằng chịt những vết cắt như vết dao.

Lạ thật, sao dưới gầm giường lại có thứ như vậy, tôi quyết định chui xuống xem thử.

Dưới gầm giường tối om, tôi bật đèn pin, cố dò dẫm từng chút một trên thành giường, một hồi lâu sau mới tìm được vị trí vừa chạm vào.

!!!

Những vết cắt không đồng đều ấy hóa ra là những dòng chữ.

Có vẻ như nó được chạm khắc bằng dao.

Vết d.a.o sâu và dày đặc, nét chữ nguệch ngoạc xiêu vẹo, có thể thấy người khắc chữ lúc đó hẳn là rất vội vàng.

Nhưng nội dung thì không hiểu nổi, đơn giản là dở hơi.

Thuốc đỏ, người mặc đồ đỏ...

Chính xác thì nó có ý nghĩa gì?

Tôi không có thời gian để nghĩ thêm về những dòng chữ này.

Lục Minh đột ngột quay lại.

Vì lí do nào đó, tôi có linh cảm rằng anh ấy chưa phát hiện ra những nét chữ được khắc bằng d.a.o này.

Cho nên mới xảy ra tình huống như vừa rồi.

Nếu đúng như lời Lục Minh nói, trên chiếc giường này chỉ có chúng tôi ngủ thì nét chữ kia nhất định có liên quan đến chúng tôi!

Nhưng vừa rồi tôi vội quá, chưa kịp đọc hết chữ.

Tôi cẩn thận lắng nghe âm thanh "ping ping ping pong" từ trong bếp phát ra, Lục Minh chắc là vẫn đang bận rộn.

Tim tôi đập liên hồi, lại một lần nữa chui xuống gầm giường.

Cẩn thận bật đèn pin.

Nét chữ dần trở nên rõ ràng dưới ánh đèn.

[Đừng uống thuốc đỏ!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yeu-thuong-la-gi/chuong-1.html.]

[Đừng cãi lời người đàn ông mặc đồ đỏ!]

[Bạn chưa bao giờ bị mất trí nhớ cả!]

[Hãy cẩn thận, quái vật sẽ ăn thịt những người xung quanh bạn!]

[138xxxx1919!]

[Mau chạy trốn!]

Câu cuối cùng "Mau chạy trốn" được viết bằng nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, từ đó có thể thấy được sự hoảng loạn của người khắc nó.

Tôi sững sờ.

Những từ này đều mơ hồ, ngoại trừ câu "Bạn chưa bao giờ bị mất trí nhớ."

Câu này rõ ràng là dành cho tôi.

Chẳng lẽ Lục Minh lừa tôi?

Nhưng nếu tôi không bị bệnh thì tại sao tôi không có ký ức gì về mọi thứ trước đây?

Ai đã để lại những lời này?

Tôi chợt nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.

Thôi xong!

Vừa nãy tôi mải mê suy nghĩ nên không để ý rằng Lục Minh đã nấu xong bữa ăn.

"Tiêu Tiêu, ra ngoài ăn cơm thôi."

Lục Minh gõ cửa nhưng không vào.

Tôi thở phào nhẹ nhõm chui ra khỏi gầm giường.

Tôi vội trả lời, thu dọn một chút rồi đi ra ngoài.

Lục Minh đã dọn sẵn đồ ăn ra.

"Tiêu Tiêu, anh làm món chân giò kho mà em thích nhất, mau ăn thử đi."

Tôi kéo ghế ra, cúi mặt nói cảm ơn.

Tôi vẫn đang suy nghĩ về những gì tôi vừa thấy.

Nếu những gì người đó nói là sự thật.

Vậy rốt cuộc Lục Minh là ai, tại sao anh ấy lại nói dối tôi?

“Em đang nghĩ cái gì thế?” Lục Minh gắp một miếng thịt vào bát tôi. “Mau ăn thử móng heo đi.”

Tôi bình tĩnh trả lời.

Nhưng trong lòng tôi lúc này lại dâng lên một tia áy náy - Lục Minh đối xử tốt với tôi như vậy nhưng tôi lại nghi ngờ anh ta vì vài lời điên rồ do một người không quen biết viết ra.

Lý Tiêu Tiêu, cô thà tin một người lạ hơn là chồng chưa cưới của mình ư?

Sẽ tốt hơn nếu tôi hỏi trực tiếp Lục Minh, có thể đó chỉ là một trò đùa.

Tôi tự giễu mình quá đa nghi, cầm đũa lên chuẩn bị ăn.

Vừa ngước lên nhìn thì bị đồ trong bát dọa cho sợ.

! ! !

Cái này đâu phải móng heo?

Đây, đây rõ ràng là một nửa bàn tay người!

Dù được nấu với nước sốt nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy màu sơn đỏ trên các móng tay.

"Cạch!"

Tiếng đũa rơi xuống sàn do tôi không giữ chắc.

"Tiêu Tiêu, tại sao em không ăn?" Lục Minh thúc giục.

“Anh không thấy…” Tôi tức giận ngẩng đầu lên muốn chất vấn anh.

Nhưng lại nuốt nửa câu sau vào bụng.

Bởi vì Lục Minh...

Anh ấy thực sự đang mặc một chiếc áo len màu đỏ!

Màu đỏ tươi, góc áo dường như vẫn còn rỉ máu.

Tôi ngay lập tức hoảng sợ.

Người đàn ông mặc đồ đỏ... điều đó là không thể!

Tôi nhớ rõ, áo len của Lục Minh trước khi ngồi vào bàn ăn vẫn còn màu trắng!

Anh ấy cũng không có rời khỏi bàn, vậy anh ấy thay quần áo khi nào!

Tôi chợt nhớ đến câu “Đừng cãi lời người đàn ông mặc đồ đỏ” mà tim đập thình thịch.

Nếu những quy tắc đó là đúng thì tôi không thể làm trái yêu cầu của Lục Minh.

Nhưng làm sao tôi có thể ăn thịt người được?

Đợi đã.

Có lẽ tất cả điều này là ảo tưởng của tôi.

Có lẽ Lục Minh vẫn luôn mặc áo len màu đỏ, là do tôi nhớ nhầm thôi?

Bên cạnh đó, những lời nói dưới gầm giường có thể chỉ là một trò đùa.

Tôi cố chấp tự an ủi mình và chọn không để ý đến người trước mặt.

“Em không có hứng ăn, em đi nghỉ ngơi trước.” Tôi từ trên ghế đứng lên, chuẩn bị trở về phòng.

“Dừng lại!” Lục Minh đuổi kịp và chặn tôi lại.

Tôi muốn đẩy anh ta ra nhưng tôi quá sợ hãi.

Cơ thể của Lục Minh duỗi ra rất dài.

Chân anh ấy không hề di chuyển, anh ấy vẫn đứng cạnh bàn ăn, nhưng đầu đã ở trước mặt tôi.

Đây có còn là con người không vậy?

Làm thế nào cơ thể con người có thể co giãn theo ý muốn như chất lỏng thế này?!

"Em thật sự không muốn ăn sao?"

Lục Minh ghé sát đầu vào tôi, hung ác hỏi.

Đôi mắt anh đỏ hoe như sắp chảy máu, ánh lên vẻ thèm thuồng.

Cách anh ấy nhìn tôi.

Khiến tôi nhớ đến cách một con sư tử nhìn con mồi của mình.

Tôi thực sự sợ hãi, có lẽ chỉ một giây sau Lục Minh sẽ xé xác tôi ra.

Tôi rùng mình run rẩy quay trở lại bàn ăn, cầm đũa lên, gắp một ngón tay.

Tôi thậm chí không dám nhìn nó, nhét thẳng vào miệng ngay lập tức.

Chịu đựng cơn buồn nôn, ăn nó một cách cứng nhắc như đang nhai sáp.

Tôi thầm quan sát thấy Lục Minh có vẻ hơi thất vọng.

Không lâu sau, Lục Minh nói. "Được rồi, Tiêu Tiêu, không muốn ăn thì đừng ăn nữa, em về phòng nghỉ ngơi đi."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cơ thể anh ấy đã khôi phục lại bình thường .

Mặc dù anh ấy vẫn mặc chiếc áo len màu đỏ.

Nhưng lúc này anh đã trở lại vẻ hiền lành dịu dàng.

Như thể mọi thứ vừa xảy ra chỉ là ảo giác của tôi.

Tôi ngoan ngoãn trở về phòng.

Sau khi chắc chắn rằng Lục Minh không đi theo, tôi liền chạy vào phòng tắm và bắt đầu nôn mửa không kiểm soát.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...