YÊU LẠI BẠN TRAI CŨ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 06:13:43
Lượt xem: 174

1,

Nguyên nhân tôi và Trần Tinh Nguyên chia tay là do tôi mà ra.

Từ trước tới giờ, chuyện gì anh cũng nghe lời tôi, chỉ ngoại trừ việc chia tay là không được.

Tôi phải nói ra rất nhiều lời khiến anh tổn thương, anh mới chịu buông tha cho tôi.

Sau ngày đó, tôi cao chạy xa bay đến nơi khác.

Tôi tức giận xóa hết mọi phương thức liên lạc của anh.

Thoáng chốc đã qua nửa năm.

Ngày biết được điểm thi đại học, tôi hẹn cô bạn thân đi ôn lại chuyện cũ.

Uống được vài ba ly, nó chỉ thẳng vào mặt tôi mắng, “Tao không hiểu nổi tại sao mày lại chia tay với Trần Tinh Xuyên, cậu ấy tốt như vậy cơ mà…”

Đúng vậy, ai ai cũng biết Trần Tinh Xuyên đối với tôi rất tốt.

Tất cả là tại tôi, chỉ vì tôi cảm thấy anh ấy quá dịu dàng, chẳng bá đạo chút nào.

Lý do quan trọng nhất chính là, chúng tôi đã quá quen thuộc với nhau, nên tôi không dám có ý đồ xấu với anh.

Cuối cùng, tôi đành giả vờ buồn tủi nói với cô bạn thân, “Trần Tinh Xuyên không được...”

Cô bạn thân ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, không biết nên an ủi tôi như thế nào.

Cuối cùng, nó chỉ đành vỗ vai tôi, “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả…”

Nhưng sau khi về nhà, tôi mượn cơn say làm càn, gửi lại lời mời kết bạn cho anh.

Vừa làm xong tôi đã hối hận.

Bởi vì, Trần Tinh Nguyên lập tức gọi điện cho tôi.

Tay tôi run lên, không dám nghe điện thoại.

Trần Tinh Nguyên gửi thêm một tin nhắn, “Vương Tư Nguyệt? Sao vậy?”

Tôi không dám trả lời lại.

Cũng không thể nói là do tôi mượn r ượu làm càn, cồn dồn lên não, bỗng nhiên nhớ tới anh đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yeu-lai-ban-trai-cu/chuong-1.html.]

Vài giây sau, Trần Tinh Nguyên lại gửi thêm một tin nhắn cho tôi, “Vương Tư Nguyệt, em trả lời đi, đừng để anh lo lắng.”

Anh lại gọi cho tôi thêm vài cuộc điện thoại nữa.

Sau một hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định nhấc máy.

Trần Tinh Nguyên sốt ruột nói, “Vương Tư Nguyệt, em không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tôi ấp úng, không biết phải trả lời thế nào.

Tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa.

Người block anh ấy là tôi, người chủ động kết bạn lại cũng là tôi.

Nói thật, như vậy chẳng khác gì một trò cười cả.

Chắc là Trần Tinh Nguyên cảm thấy buồn cười lắm.

[Truyện được đăng tải tại MonkeyD - Vui lòng không reup truyện khi chưa có sự cho phép của caconyeudau - Reup mà không có sự đồng ý của team sẽ khiến bạn trở thành kẻ ăn cắp trí tuệ và đánh mất lòng tin của mọi người.]

“Uống r ượu à?” Anh nói tiếp.

Để giữ hình tượng, tôi lớn tiếng đáp lại, “Trần Tinh Nguyên, anh ồn ào quá!”

Sau đó, tôi nghe được tiếng cười khẽ của Trần Tinh Nguyên, “Lâu như vậy mà em vẫn nhớ rõ ID của anh à??”

Tôi cứng mồm cứng miệng đáp lại, “Không phải, là tay em tự làm, không liên quan đến em.”

“Ồ, vậy thì bàn tay của em còn thông minh hơn em khá nhiều đấy nhỉ.”

Tôi, “...”

Quả nhiên anh ấy biết rõ làm thế nào để chọc tức tôi.

“Em muốn đi ngủ! Anh cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi! Sáng mai ngủ dậy em cũng sẽ quên đi chuyện này.”

Tôi lớn tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình.

Trần Tinh Nguyên còn định nói tiếp, nhưng tôi không cho anh cơ hội, lập tức cúp máy.

Tôi chán nản nằm bẹp trên giường.

Vậy mà tôi lại chủ động liên lạc với Trần Tinh Nguyên.

Vương Tư Nguyệt! Mày là cái đồ không biết xấu hổ hu hu hu.

Bình luận

1 bình luận

Loading...