Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 79: Sinh con trai

Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:58:34
Lượt xem: 47

Về sau Loan Loan lại nghĩ tới Mai Tử và mẹ chồng nàng đã sớm tách ra ở riêng, trong nhà lại không có đàn ông, xem thái độ mà bình thường Trường Thọ đối xử với nàng, đoán chừng dù trong nhà có nhiều đồ cũng sẽ không chia cho nàng, cũng không biết nàng có dùng mắc áo không nên hỏi nàng có cần không.

“Lần trước Bảo Sơn có cầm mấy cái cho ta, nếu như ngươi có nhiều thì ta muốn xin thêm hai cái nữa.” Mai Tử rất thẳng thắn, nói.

Loan Loan rất thích giao tiếp với người như thế này, muốn gì thì cứ nói thẳng, cong cong quẹo quẹo làm cho người ta bực cả mình.

Sau đó hai người lại đi đến nhà Loan Loan, đây là lần đầu tiên Mai Tử đến nhà Loan Loan, sân vườn sạch sẽ gọn gàng, lúc nhìn thấy hàng rào bằng hoa kia làm cho nàng rất thích, còn chủ động nêu ý kiến với Loan Loan: “Ngươi nên bảo Bách Thủ vào trong núi tìm mấy loại cây thấp màu xanh, trồng làm hàng rào sẽ rất đẹp.”

Hai mắt Loan Loan tỏa sáng, ý kiến này không tệ, bình thường mọi người trồng hoa, nàng muốn trồng mấy chậu hoa hẳn là mới mẻ, giống như là khen ý kiến của Mai Tử hay, nhiệt tình mời nàng ta vào trong nhà ngồi, sau đó cầm mắc áo ra để cho nàng chọn, Mai Tử không giống như những người khác, thật sự chỉ cầm lấy hai cái có hoa văn mà mình thích.

Thấy nàng khách sáo, Loan Loan lại lấy thêm hai cái đưa cho nàng: “Đồ này thừa còn hơn thiếu. Đề phòng vạn nhất ngày nào đó cần đến.”

“Thật sự rất cảm ơn ngươi.” Mai Tử cười, nói cảm ơn nàng.

Sau đó Loan Loan tiễn nàng đến sườn núi, rồi nàng lại cảm khái, ấn tượng đầu tiên mà Mai Tử cho người ta là rất lạnh lùng, không dễ gần, nguyên nhân vì nàng là quả phụ. Tiếp xúc mấy lần thì mới biết là người hiền lành, hôm nay đã thấy nàng cười mấy lần rồi.

Đều là đàn bà số khổ!

Lúc Bách Thủ trở về thì trời đã gần tối, Loan Loan đã làm xong cơm từ lâu rồi, chỉ chờ hắn về, bưng chậu nước ấm vào cho hắn rửa mặt rửa tay, lại đổ nước rửa chân: “Chàng rửa chân trước đi đã, bị lạnh cả ngày nay rồi.” Sau đó lại lấy một đôi giày sạch sẽ ra để ở bên cạnh.

Bách Thủ thấy vậy trong lòng liền ngọt ngào, vừa rửa chân, vừa nhìn Loan Loan lấy thức ăn từ trong nồi bưng ra, sau đó lại cầm hai cái chén, xới hai chén cơm, tối nay còn rán thêm bánh vì sợ hắn đói, nàng xé nhỏ miếng bánh ra rồi đưa tới bên miệng hắn, cười tủm tỉm nói: “Lấp đầy bụng mình trước đã.”

Bách Thủ liền toét miệng cười, ăn hết miếng bánh trong miệng, lại cầm bánh còn dư lại trên tay nàng tự ăn nốt, sau đó nhìn Loan Loan bưng đồ ăn đi lên nhà chính, trong lòng hắn thấy ấm áp dễ chịu.

Ở bên ngoài làm việc mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến trong nhà còn có vợ đang chờ mình về, có mệt hơn nữa hắn cũng thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh! Nhưng mà hiện tại trong nhà giống như đang thiếu gì đó.

Bách Thủ nhớ tới buổi chiều lúc ra khỏi vườn cây ăn quả, đi ngang qua nhà Nguyên Bảo, cha Nguyên Bảo đang cắt tiết gà ở ngoài cửa, Nguyên Bảo thèm ăn nên ầm ĩ đòi ăn thịt gà, có tiết kiệm đến mấy thì cũng không thể để con cái chịu thiệt thòi, cha Nguyên Bảo g.i.ế.c một con gà, lúc ấy Nguyên Bảo đang đứng ở bên cạnh nhìn, lúc thấy hắn đi ngang qua còn giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên chào một tiếng “Bách Thủ đại thúc”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý cười, giọng nói trẻ con trong trẻo, để cho người ta nhìn thấy, nghe thấy, khỏi phải nói có bao nhiêu thư thái!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-79-sinh-con-trai.html.]

Hắn lại dừng chân nói mấy câu với cha Nguyên Bảo.

Lúc ấy cha Nguyên Bảo cũng nói với hắn một tràng: “Bách Thủ à, tuổi đệ không còn nhỏ nữa, cuộc sống của nhà đệ bây giờ đã tốt hơn nhiều so với trước kia. Nhà đệ chỉ có hai người là đệ với Loan Loan, ta coi đệ là huynh đệ mới nói đệ, có câu nói bất hiếu có ba, không có con cái là lớn nhất…”

Khi ấy trong lòng hắn tựa như thủy triều, từng đợt sóng cuồn cuộn khiến tim hắn hoảng hốt, hiện tại trong nhà cũng đã có chút bạc rồi, đây đúng là chuyện lớn hàng đầu, nếu như trong nhà có một đứa trẻ thì thật tốt, mỗi lần trở về đã có thể nghe thấy giọng nói giòn giòn giã giã vang lên từ xa, gọi “Cha, cha!”.

Nghĩ đến đây, Bách Thủ có loại cảm giác như lửa đốt đến mông, đã muốn sinh con trai ra ngay lập tức. Nhưng hắn và Loan Loan đã ở với nhau một khoảng thời gian rồi nhưng đến giờ cũng không thấy Loan Loan mang thai, rốt cuộc là có chuyện gì đây?

Xem ra phải lên kế hoạch rồi!

Bách Thủ thấy hơi đau đầu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy phải bàn bạc chuyện này với vợ, nhưng nói chuyện này với vợ như thế nào bây giờ?

Bách Thủ thấy hơi khó xử, hắn không biết mở miệng nói chuyện này như thế nào.

Vì vậy sau khi ăn xong cơm tối, chờ Loan Loan thu dọn xong, hắn liền ân cần đẩy vợ ngồi lên giường, còn tự mình đi bưng nước hầu hạ vợ rửa chân, rửa chân xong, thì lập tức đóng cửa. Lên giường, chuyện đầu tiên chính là ôm Loan Loan, hôn lung tung lên mặt nàng, khiến cho Loan Loan không hiểu ra sao, còn ôm mặt hắn hỏi: “Bách Thủ, chàng sao vậy?”

Bách Thủ cười hì hì nịnh nọt lấy lòng nàng: “Ta không sao, vợ này, ta hầu hạ nàng nghỉ ngơi nhé!” Nói xong, túm lấy cái dây lưng bên hông nàng kéo xuống, vạt áo liền mở ra!

***

Ngày hôm sau, Bách Thủ vẫn đi lên vườn hoa quả trên núi như cũ, Loan Loan và Lai Sinh thì đi ra chợ bán bánh, buổi trưa Bách Thủ không về ăn cơm, chỉ có nàng và Lai Sinh. Ăn cơm xong, Lai Sinh muốn chạy đi chơi, Loan Loan gọi hắn lại, chỉ vào chỗ thịt trong phòng nói: “Đem chỗ thịt kia ra ngoài phơi nắng hết đi!”

Lai Sinh cong môi: “Ta không làm đâu, ta muốn đi xuống núi chơi.”

“Ngươi đứng lại đó cho ta.” Loan Loan quát nó: “Hôm qua ngươi lại bắt nạt Kim Đản hả? Không phải ta đã nói với ngươi là không được bắt nạt bạn bè ít tuổi hơn rồi sao? Giúp ta chuyển thịt ra ngoài, ta cho ngươi mượn cái giỏ để ra bờ sông bắt cá.”

“Ta mới không cần.” Lai Sinh bĩu môi: “Trong nhà ta có đầy giỏ.”

Loan Loan lấy từ trên tường xuống một cái giỏ trông giống như quả hồ lô đưa cho hắn, Lai Sinh vừa nhìn thấy lập tức vui vẻ nhận lấy, còn nhìn chung quanh cái giỏ một hồi, cao hứng không thôi.

 

Loading...