Chạm để tắt
Chạm để tắt

XUYÊN VÀO SẮC KHÍ TU TIÊN VĂN - Phiên ngoại 3: Tiểu Hạ nắm tay thành công

Cập nhật lúc: 2024-07-12 14:50:04
Lượt xem: 111

Giang Nam tháng sáu, mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Bé con Hạ Kính Hạm mười tuổi chạy lên con đường đá xanh với đôi chân ngắn ngủn, tay áo màu hồng cánh sen xõa xuống chồng lên vai, hai cánh tay non nớt trắng trẻo duỗi ra khỏi cổ tay áo đang giữ một quả dưa hấu lớn trên đầu.

 

Thẩm Ngọc cười nói: "Sư muội, đi chậm thôi, cẩn thận ngã."

 

Thẩm Ngọc vừa dứt lời, bàn chân của Hạ Kính Hạm đã vấp một cái, quả dưa hấu trên đầu bay ra ngoài.

 

Hạ Kính Hạm giật mình kêu lên: "Dưa hấu của ta!"

 

Thẩm Ngọc nhanh tay lẹ mắt bắt lấy quả dưa hấu, một tay cầm quả dưa, một tay kéo Hạ Kính Hạm đứng dậy, nói: "Nhìn muội kìa, đi đường cho cẩn thận vào, sao lại vội vàng như thế làm gì?"

 

Hạ Kính Hạm vỗ nhẹ quả dưa hấu, đôi mắt nàng trong veo dưới ánh nắng: "Muội vội ăn dưa hấu!"

 

Thẩm Ngọc rút kiếm từ thắt lưng ra, xẻ dưa hấu thành bốn miếng, Hạ Kính Hạm nhanh chân chạy đến ngồi dưới bóng cây, cầm dưa hấu ăn rất ngon lành.

 

Thịt quả lành lạnh, cắn vào miệng sẽ biến thành vị ngọt dịu.

 

Thẩm Ngọc rảnh tay giúp nàng phe phẩy cây quạt: "Muội thích ăn đến vậy sao?"

 

"Đúng vậy!" Hạ Kính Hạm hàm hồ đáp lại, ngẩng đầu thì nhìn thấy dưới mắt Thẩm Ngọc có quầng thâm đen: "Sư huynh, gần đây huynh còn gặp ác mộng không?"

 

Thẩm Ngọc giúp nàng lấy sợi tóc dính trên miệng ra, gật đầu.

 

Hạ Kính Hạm lại hỏi: "Rốt cuộc huynh đã mơ thấy ác mộng khủng khiếp gì thế?"

 

Thẩm Ngọc nói: "Không có gì, chỉ là mấy thứ yêu ma quỷ quái mà thôi."

 

"Ha ha ha, huynh là người tu tiên mà còn sợ yêu quái." Hạ Kính Hạm nhặt miếng dưa hấu thứ hai lên, cắn một miếng: "Không sao đâu, sư huynh, sau này nếu gặp phải yêu quái, muội sẽ bảo vệ huynh!"

 

Thẩm Ngọc nhìn tiểu sư muội còn chưa cao đến vai mình, dùng quạt vỗ nhẹ vào đầu nàng: "Nhóc con nhà muội, mấy thuật pháp cơ bản còn chưa học xong, lại dám mạnh miệng như vậy."

 

Hạ Kính Hạm l.i.ế.m khóe miệng: "Đừng có mà xem thường người khác, sư tôn đã nói rồi, muội có thiên phú, chỉ cần muội nỗ lực, nhất định sẽ trở nên rất lợi hại đó! Sau này muội sẽ bảo vệ huynh."

 

Vẻ mặt Thẩm Ngọc hình như có chút hoảng hốt, cuối cùng nhếch lên khóe môi, nhẹ nhàng nói: "Được."

 

Đột nhiên, một cơn mưa rào rơi xuống, Thẩm Ngọc và Hạ Kính Hạm vội vàng nhặt hai chiếc lá sen to đội lên đầu, đi vào con đường náo nhiệt. Người đến người đi đều mở ra những chiếc ô giấy dầu màu vàng nhạt, hòa vào màn mưa dày đặc thành những đốm sáng mờ ảo, mà hai người bọn họ giống như hai con đom đóm màu xanh đứng sát nhau giữa biển người.

 

Mười năm sau, Thẩm Ngọc và Hạ Kính Hạm trải qua bao gian khổ vất vả vẫn có thể ngồi cạnh nhau trong một đêm đông.

 

Hắn phế bỏ những gì mình đã học cả nửa đời, trở lại làm một tên phàm phu tục tử bầu bạn với ruộng vườn, mà nàng cầm kiếm Trường Không quét sạch yêu ma, danh tiếng vang dội khắp giới tu tiên. Hai người thoạt nhìn có chút không xứng đôi.

 

Nhưng hiện tại Thẩm Ngọc ngồi bên cạnh Hạ Kính Hạm lại cảm giác tự tin hơn trước, không hề có sự lừa dối hay phản bội, chỉ có sự chân thành thuần khiết nhất.

 

Cơn gió chiều mang theo mùi thơm từ trên người Hạ Kính Hạm, nàng ôm một túi hạt dẻ rang đường mang từ trên núi về, vui vẻ kể cho hắn nghe nàng đã chiến đấu với con hồ ly ngàn năm như thế nào.

 

"Yêu quái bây giờ càng ngày càng xảo quyệt, huynh biết không? Nó còn muốn dùng mỹ nam kế với muội nữa! Muội suýt chút nữa..."

 

Thẩm Ngọc nâng cằm, trên mặt mỉm cười: "Suýt chút nữa như thế nào?"

 

Hạ Kính Hạm bị ánh mắt thích thú của hắn làm cho thất thần, hạt dẻ suýt chút nữa thì mắc nghẹn trong cổ họng, nàng vội vàng giải thích: "Không có gì, muội là ai chứ? Muội từ nhỏ nhìn vào khuôn mặt của sư tôn và sư huynh mà lớn lên đó! Sao có thể tùy tiện bị con chồn hoang tầm thường như vậy lừa được."

 

Ở bên cạnh Diệp Miểu Miểu lâu cũng chỗ hay, năng lực nịnh bợ của nàng càng ngày càng giỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-vao-sac-khi-tu-tien-van/phien-ngoai-3-tieu-ha-nam-tay-thanh-cong.html.]

 

Thẩm Ngọc vén mái tóc bị gió thổi bay của nàng, tay trái giơ lên ​​nhẹ nhàng đặt lên đầu gối của nàng, ngón tay hắn thon dài, lòng bàn tay hướng lên trên, giống như đóa sen mùa hè đang chờ chuồn chuồn tới đậu, lặng lẽ nở hoa bên cạnh nàng.

 

Hạ Kính Hạm hiểu sai ý, đặt hạt dẻ rang cuối cùng vào tay hắn.

 

Thẩm Ngọc không có rút tay lại, Hạ Kính Hạm nhìn hắn một lát, cuối cùng bày ra vẻ mặt như đã hiểu ý.

 

Nàng lấy hạt dẻ rang về, khéo léo bóc lớp vỏ cứng rồi đặt lại hạt dẻ sạch sẽ vào tay hắn, hất cằm về phía Thẩm Ngọc, nhướng mày: "Đây, ăn nhanh đi! Huynh thích ăn thì lần sau muội sẽ mua cho huynh!

 

Nói là mua cho hắn, nhưng cơ bản là tất cả đều nằm trong bụng nàng.

 

Thẩm Ngọc đưa hạt dẻ rang đường vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm. Tay phải vuốt ve lòng bàn tay nơi đầu ngón tay nàng vừa chạm vào, lẩm bẩm: "Đúng là cô bé ngốc."

 

Hạ Kính Hạm nói: "Sư tỷ!"

 

Theo ánh mắt của Hạ Kính Hạm nhìn qua, Diệp Miểu Miểu mặc áo choàng màu nguyệt bạch, nháy mắt cười toe toét với bọn họ: "Này, hai người trốn trên mái nhà làm gì vậy?"

 

Hạ Kính Hạm không biết vì sao lại đỏ mặt, lắp bắp nói: "Không, không làm gì cả."

 

Diệp Miểu Miểu thần thần bí bí lấy từ trong tay áo ra một bình rượu: "Rượu lê trắng ngon nhất Kinh Thành đó, thế nào? Uống một ly nhé?"

 

Ngay lúc Hạ Kính Hạm đang chuẩn bị đứng dậy, Thẩm Ngọc đã nắm lấy tay nàng, ngón tay hắn xuyên qua các kẽ hở ngón tay của nàng, mười ngón đan xen.

 

Hạ Kính Hạm chớp chớp mắt, lông mi cong lên như chú bướm đang hoảng loạn, miệng há hốc, trông vừa ngơ ngác vừa ngốc nghếch.

 

Thẩm Ngọc nắm lấy tay nàng đặt trước n.g.ự.c mình, nói với Diệp Miểu Miểu: "Hôm nay không cho ngươi mượn Tiểu Hạ, ngươi uống cùng sư tôn đi thôi, tiểu sư nương."

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

 

Loading...