Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Nam Phụ Độc Ác - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-31 19:11:48
Lượt xem: 1,090

Sau bữa cơm chiều, chúng tôi ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm.

"Thật ra không phải anh cố ý giấu diếm em, chỉ là lúc đó em khác hẳn bây giờ."

Tôi thầm nghĩ anh cũng không sai, tôi thay đổi rõ ràng như thế, là ai cũng sẽ nghi ngờ.

"Vậy anh thích em trước kia hay em hiện tại?"

"Nói thật, anh không có ấn tượng với em lúc trước, nhưng rất thích em bây giờ."

Cố Quân Từ nhìn về phương xa, khẽ nỉ non: "Có đôi khi anh cũng cảm thấy kỳ lạ sao mình lại thích Khương Nguyện, dường như là vì khi còn bé người nhà bận rộn, cô ta cầm thức ăn mẹ nấu đến ăn cùng anh. Nói thích cô ta, không bằng nói anh thích có người bầu bạn, có cảm giác được gia đình quan tâm, dần dần hình thành chấp niệm. Khi đó bản thân rất kỳ lạ, rất cô chấp, nhưng sau khi gặp em, anh đã cảm thấy có thể làm chính mình. Giống như không phải vai phụ trong câu chuyện của người khác mà là nhân vật chính trong cuộc đời của mình. Nói ra cũng xấu hổ thật, khi còn bé anh bị khống chế ẩm thực rất nghiêm, những món ăn kia rất ngon nhưng thiếu mùi khói lửa. Hơn nữa, còn không được phép ăn vặt... Nhưng mỗi khi em làm cơm thì anh lại thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc... Vợ, ngày đó em nói với anh sống cùng nhau, anh rất cảm động. Anh biết rõ, bây giờ mới là cuộc sống anh muốn."

Lời bộc bạch của Cố Quân Từ làm tôi cảm động, nhưng sau khi cảm động, tôi không nhịn được mà nói: "Anh chỉ thích sự quan tâm, chăm sóc của em, em cho anh cảm giác như gia đình. Nếu đổi lại là người khác..."

"Không đâu!"

Cố Quân Từ quả quyết nói: "Em khác với bọn họ, lần này phá sản cũng là một cơ hội nhìn rõ lòng người, em khiến anh nhìn thấy giá trị của em

"Em chỉ may mắn vượt qua bài kiểm tra của anh."

"Chắc chắn em sẽ vượt qua, Tuệ Hòa của chúng ta là kim cương cứng cỏi, nhất định sẽ lấp lánh. Tuệ Hòa, chúng ta cùng nhau sống vui vẻ, anh sẽ đối xử tốt với em."

Anh nghiêng người ôm tôi, hôn dày đặc.

Cố Quân Từ hôn khiến người ta đắm chìm, lúc tôi phản ứng kịp thì đã bị anh đè lên giường làm chuyện đó.

Đàn ông c.h.ế.t tiệt, lại bị anh ăn hết.

*

Sau khi tôi và Cố Quân Từ vượt quá giới hạn thì càng như keo như sơn.

Tôi cũng dần phát hiện trước kia anh tỏ ra chín chắn, khách sáo chỉ là giả vờ.

Ngày hôm sau khi động phòng, anh vội vàng bế tôi vào phòng, còn ấm ức lên án tôi không để ý đến anh rất lâu, chưa thỏa mãn nhu cầu của một người chồng hợp pháp.

Kết quả chính là anh và tôi lại làm chuyện đó.

Tôi bị anh giày vò không còn sức, vỗ người trên thân, khích lệ nói: "Chồng, chăm chỉ kiếm tiền, em vẫn chờ anh mua túi xách đấy."

Cố Quân Từ hôn tôi nhiệt tình, cười giả dối: "Yên tâm, tiền của chồng đều để mua túi xách cho em, nhưng trước đó anh muốn làm em trước..."

Tôi: ...

Mỗi ngày trôi qua, chúng tôi như ở trong mật ngọt, bên phía nam nữ chính lại không ổn lắm.

Hôm nay, tôi lại gặp Văn Cảnh, đó là nam chính trong truyền thuyết kia.

Đúng là dáng vẻ tuấn tú nhưng không phải gu của tôi.

"Tuệ Hòa, cuộc sống của em và Cố Quân Từ có tốt không?"

"Rất tốt."

"Em đừng giả vờ, anh biết em khó xử."

"Em không giả vờ, anh cũng đừng tưởng tượng linh tinh, anh nói đi có chuyện gì?"

Văn Cảnh thở dài: "A Nguyện muốn ly hôn với anh."

"Có liên quan gì với em à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-vo-nam-phu-doc-ac/chuong-10.html.]

"Chúng ta ở bên nhau đi."

"Anh có bị bệnh không?"

Nam nữ chính đúng là có bệnh, không có vai phụ tô điểm cuộc sống, bọn họ buồn tẻ đến mức phải kiếm chuyện à?

Chẳng lẽ tôi và Cố Quân Từ là người rất ti tiện à?

"Tuệ Hòa..."

Tôi nhìn thấy Văn Cảnh bước về phía tôi một bước, tôi vội lui lại một bước.

"Thứ nhất, tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa tôi rất yêu chồng mình. Thứ hai, anh đã kết hôn rồi, xin anh cách xa tôi một chút. Thứ ba, nếu như anh tiếp tục quấy rối tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

Tôi nói xong co chân chạy xa.

Cố Quân Từ thấy tôi thở dốc về nhà, anh hơi lo lắng.

"Vợ, em sao thế?"

"Không sao, không sao, chỉ là mới gặp người bị bệnh thần kinh, em sợ bị đuổi theo, may mà em chạy nhanh."

Cố Quân Từ cười rót cốc nước cho tôi.

"Gần đây Văn Cảnh và Khương Nguyện đang ầm ĩ đòi ly hôn, hai người bị bệnh thần kinh."

"Vì sao thế?"

Tôi uống một hớp nước cho thấm giọng: "Chẳng phải tình yêu của bọn họ cảm động trời đất à?"

"Có lẽ... Không có nam phụ ác độc và nữ phụ làm nền phá hoại nên cuộc sống ngọt ngào của bọn họ không thú vị."

Tôi: ...

Thật ra đã quen với sóng gió thì không thể bình yên được à?

Tôi khẽ lắc đầu, cũng không tán thành cách sống của bọn họ.

Trong mắt tôi, bản chất cuộc sống là sau khi yên bình vẫn yêu thương nhau.

Chỉ là...

Tôi nhìn Cố Quân Từ với vẻ hứng thú: "Sao thế, hôm nay không ai đến tìm anh tái hợp à?"

"Đúng là có, nhưng anh từ chối rồi, lần này không để cô ta đến gần anh một mét!"

"Thật à?"

"Đương nhiên là thật." Cố Quân Từ nhìn tôi chân thành nói: "Anh nói với cô ta, anh chỉ có một đời để sống, không thể cho người anh không yêu được."

Hơi cảm động.

Cố Quân Từ lại gần hôn tôi: "Vợ, ở đây luôn gặp người kỳ lạ, hay là rời đi một thời gian. Anh mở nghiệp vụ mới ở thành phố T, hay là qua đó ở thử xem?"

"Em ở đâu cũng được, dù sao em làm tự do, ở đâu cũng được, chồng đâu vợ đó chứ sao."

Cố Quân Từ cười tủm tỉm ôm tôi vào phòng ngủ.

Chuyện của nam nữ chính thế nào tôi không quan tâm, bây giờ chúng tôi chỉ cần viết xong câu chuyện của mình.

 

Loading...